Năm 1966, Thượng Hải. Thẩm trạch.
“Thanh Thanh, con hồ đồ quá! Con nhỏ Thẩm Chiếu Nguyệt đó sắp phải về nông
thôn rồi, hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt, nhỡ con làm nó chết thì phải làm
sao?”
“Ai bảo con tiện nhân này muốn tranh đồ với con? Con chẳng qua chỉ đẩy nó một
cái, chưa chết được đâu!”
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ba con đã chuẩn bị xong hết thảy. Đến lúc
đó chúng ta sẽ mang theo gia sản ra nước ngoài sống cuộc đời tiêu dao sung
sướng, con muốn cái gì mà chẳng có?”
..
Khi Thẩm Chiếu Nguyệt vừa mới có chút ý thức, bên tai liền vang lên hai giọng
nói xa lạ.
Cô mở mắt ra, tầm nhìn còn mơ hồ, thấy thấp thoáng bóng dáng hai người phụ
nữ đang đứng trên cầu thang. Nhìn quanh bốn phía, căn nhà được trang hoàng
theo phong cách cổ điển châu Âu, trên tường treo mấy bức bích họa, nhìn qua có
vẻ rất đắt tiền.
Sau gáy truyền đến một cơn đau nhói, Thẩm Chiếu Nguyệt đưa tay lên sờ, lòng
bàn tay dính đầy máu.
Thẩm Chiếu Nguyệt: “?”
Cô nhớ rõ mình vừa mới tốt nghiệp đại học, trước khi chuẩn bị tiếp quản y quán
Đông y của gia tộc thì định đi du lịch nước ngoài xả hơi một chuyến. Không ngờ
xui xẻo gặp tai nạn máy bay, mở mắt ra đã thấy mình ở nơi này.
Cô ngồi dưới đất, người vẫn còn ngơ ngác. Không phải chứ, chiếc máy bay kia đã
đưa cô đến cái chốn nào thế này?
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Mẹ, nó tỉnh rồi kìa, con đã nói là không dễ chết thế đâu mà” Lưu Thanh Thanh
đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, thấy vẻ mặt mờ mịt của Thẩm Chiếu
Nguyệt thì khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Thẩm Chiếu Nguyệt đang định hỏi chuyện thì đột nhiên trong đầu ùa về những ký
ức xa lạ. Cô đã xuyên vào sách.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Thiên kim giả đến từ nông thôn nghịch tập
thành con cưng hào môn”, vào vai nữ phụ làm vật hy sinh cùng tên cùng họ với
mình. Ông ngoại của nguyên chủ là Thẩm Bác Văn, tay trắng làm nên sự nghiệp
nhờ buôn bán xuất nhập khẩu. Ông chỉ có một cô con gái rượu độc nhất, lại là
con mọn lúc về già, nên trong nhà mới tìm một người con rể ở rể.
Tuy nhiên, mẹ ruột Thẩm Lan Hinh bị băng huyết khi sinh nở rồi qua đời. Người
cha tệ bạc của nguyên chủ là Lưu Hoành Dương liền lấy cớ cần người chăm sóc
con nhỏ để cưới mẹ kế về, còn thề thốt cả đời này chỉ có Thẩm Chiếu Nguyệt là
con duy nhất. Bà mẹ kế cũng hứa với ông cụ Thẩm sẽ coi Thẩm Chiếu Nguyệt
như con đẻ mà yêu thương.
Ban đầu bà ta đối xử với cô cũng khá tốt. Tào Tĩnh vì không có con nên thực sự
coi cô như con gái ruột. Nguyên chủ còn tưởng mình có được một gia đình trọn
vẹn. Nhưng đợi đến khi cô 14 tuổi, sức khỏe ông ngoại yếu đi vì bệnh tim, cầm cự
chưa được một năm thì qua đời.
Lưu Hoành Dương vừa chôn cất ông cụ xong, ngày hôm sau liền đón một cô bé
trạc tuổi Thẩm Chiếu Nguyệt về, nói đây là chị gái cô, tên Lưu Thanh Thanh. Lúc
này nguyên chủ mới vỡ lẽ, hóa ra không phải mẹ kế không đẻ được, mà là bà ta
đã sinh con cho gã cha tệ bạc kia từ trước khi hắn đi ở rể!
Hiện tại ở cái nhà họ Thẩm này, cô mới chính là người ngoài.
Trong bốn năm qua, Lưu Hoành Dương dần dần chuyển hết tài sản đứng tên
Thẩm Chiếu Nguyệt sang tên mình, bao gồm cả của hồi môn của cô cũng đưa hết
cho Lưu Thanh Thanh. Thậm chí người ngoài vì muốn nịnh bợ Lưu Hoành Dương
nên chỉ gọi Lưu Thanh Thanh là đại tiểu thư.
Tuy nhiên Lưu Thanh Thanh còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác làm tiểu thư nhà
giàu được bao lâu thì phong trào vận động bắt đầu. Lưu Hoành Dương nhận
được tin tình báo, bên trên đã bắt đầu thanh trừng một đợt, sắp tới lượt nhà bọn
họ rồi.
Lưu Hoành Dương lập tức chuẩn bị, lén lút chuyển hết tài sản trong nhà lên tàu,
định bụng đưa vợ con trốn sang Hương Giang, sau đó ra nước ngoài sinh sống.
Với số tài sản kếch xù này, Lưu Hoành Dương hoàn toàn có thể gây dựng lại sự
nghiệp.
Sau này trên đường chạy trốn, Lưu Thanh Thanh vô tình mở được không gian
trong chiếc vòng tay, cả nhà bọn họ dựa vào không gian đó mà hô mưa gọi gió,
cuối cùng sang Hương Giang còn quen biết một đại gia hào môn, hai nhà liên
hôn, cường cường liên thủ, cuối cùng sinh một lần bốn đứa con, bước lên đỉnh
cao nhân sinh.
thanh-co-tieu-thu-nha-tu-ban-nhu-nhuochtml]
Còn về phần Thẩm Chiếu Nguyệt, Lưu Hoành Dương không mua vé tàu cho cô.
Cô bị đưa đi lao động cải tạo ở vùng Tây Bắc, bị mấy tên lưu manh địa phương
để ý, cuối cùng vì không chịu nổi nhục nhã mà đâm đầu vào chuồng bò tự tử.
Và hiện tại, cô vừa khéo xuyên đến đúng thời điểm gã cha tệ bạc đang lén chuyển
tài sản lên tàu, chờ ngày bỏ trốn.
..
Tiếp nhận xong cốt truyện, Thẩm Chiếu Nguyệt thầm chửi thề. Tin tốt: Xuyên
thành tiểu thư nhà tư bản. Tin xấu: Chẳng là cái thá gì cả!
“Thẩm Chiếu Nguyệt, mày cũng đừng có làm loạn nữa. Mày sắp phải về nông
thôn rồi, mấy món trang sức này mày cũng chẳng dùng đến đâu” Tào Tĩnh thấy
Thẩm Chiếu Nguyệt tỉnh lại cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Thanh Thanh
lưu lạc bên ngoài mười bốn năm, mấy thứ này đều là mày nợ nó”
Thẩm Chiếu Nguyệt này vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, mỗi lần nhìn nó sống
sung sướng, trong lòng bà ta lại nghĩ đến con gái mình. Thanh Thanh tội nghiệp
của bà ta phải sống ở nông thôn với ông bà nội, tuy Tào Tĩnh có lén gửi tiền về,
nhưng suốt mười bốn năm bị bắt phải xa con, lại còn phải chăm sóc con của
người đàn bà khác, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm!
Cái lão già Thẩm Bác Văn kia mạng cũng lớn thật, sống dai như đỉa mãi mới chịu
chết. Cũng may hiện tại toàn bộ gia sản nhà họ Thẩm đều đã chuyển sang tay
Lưu Hoành Dương, Thanh Thanh của bà ta cũng đã được đón về. Tuy hiện tại
bên trên đang thanh trừng đám tư bản, nhưng Lưu Hoành Dương đã lén vận
chuyển hết vàng bạc châu báu lên tàu, vé tàu cũng đã cầm tay, đến lúc đó chỉ cần
trốn đi là có thể đổi chỗ khác tiếp tục sống sung sướng.
Còn Thẩm Chiếu Nguyệt, đương nhiên là để lại gánh tội thay cho nhà họ Thẩm,
đến lúc đó về nông thôn tự sinh tự diệt.
Thẩm Chiếu Nguyệt trấn tĩnh lại một chút, từ dưới đất đứng dậy, đi về phía Lưu
Thanh Thanh.
“Mày muốn làm gì?” Tào Tĩnh thấy Thẩm Chiếu Nguyệt lầm lì đi tới, tay phải còn
dính máu trông rất dọa người, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Lưu Thanh
Thanh: “Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám bắt nạt Thanh Thanh thì tao sẽ”
Bốp —
Thẩm Chiếu Nguyệt vung tay tát bà ta một cái: “Nói nhiều”
Tào Tĩnh với dấu tay dính máu in trên mặt: “” Bà ta ôm mặt, mắt trợn tròn như
chuông đồng, nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt như nhìn quái vật.
Lưu Thanh Thanh dường như cũng bị dọa sợ. Phản rồi! Phản thật rồi! Thẩm
Chiếu Nguyệt thế mà dám động thủ đánh người!
Lưu Thanh Thanh sống ở nông thôn quanh năm, dù lớn lên có xinh đẹp nhưng khí
chất vẫn thua xa Thẩm Chiếu Nguyệt. Cùng một bộ quần áo cô ta mặc lên vẫn
không đẹp bằng người ta, đeo mấy món trang sức đó cũng lộ vẻ thô tục. Mấy năm
nay cô ta cướp gần hết quần áo trang sức của Thẩm Chiếu Nguyệt, bắt cô mặc đồ
cũ mình thải ra, nhưng dù vậy, cô ta vẫn phát hiện Thẩm Chiếu Nguyệt mặc đồ rẻ
tiền trông vẫn rất đẹp.
“Mày. mày đừng có qua đây” Lưu Thanh Thanh nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt đang
dần đến gần, đột nhiên cảm thấy cô thật xa lạ.
Bốp —
Thẩm Chiếu Nguyệt vung tay giáng thêm một cái tát nữa: “Cô cũng nói nhiều”
Đánh xong hai cái tát, Thẩm Chiếu Nguyệt trực tiếp giật lại chiếc vòng tay đang
nằm trong tay cô ta. Chiếc vòng này là đồ tổ truyền bà ngoại để lại, bị Lưu Thanh
Thanh nhắm trúng nên muốn cướp lấy. Hai người trong lúc tranh chấp, Thẩm
Chiếu Nguyệt bị đẩy ngã xuống cầu thang, đầu đập vào góc bàn, sau đó cô mới
xuyên đến đây.
“Thẩm! Chiếu! Nguyệt!” Lưu Thanh Thanh hoàn hồn, nháy mắt hét lên chói tai:
“Con tiện nhân kia, mày dám đánh tao!”
Lưu Thanh Thanh tức nổ phổi, vác khuôn mặt in dấu tay máu định lao vào
đánh trả. Thẩm Chiếu Nguyệt chỉ nghiêng người né tránh, Lưu Thanh Thanh
bước hụt chân, phải bám vào tay vịn cầu thang mới chật vật ngồi bệt xuống đất.
Cô ta vừa ngước mắt lên liền thấy Thẩm Chiếu Nguyệt đang từ trên cao nhìn
xuống mình, trong đôi mắt hiện lên vẻ châm chọc.
Sau đó Lưu Thanh Thanh nghe thấy cô nói: “Ngu chết đi được”