“Ý là sao?” Tào Tĩnh mặt ngơ ngác nhìn chủ thẩm, “Ai muốn đi đại Tây Bắc cơ?”
“Đây, giấy trắng mực đen viết rành rành ra đây” Chủ thẩm giơ tập hồ sơ trong tay
lên, con dấu đỏ chót chói mắt dưới ánh đèn, “Các người tự nguyện đăng ký về
nông thôn đi đại Tây Bắc, hai ngày nữa là phải xuất phát rồi”
“Không, không thể nào!” Tào Tĩnh cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối
sầm lại, móng tay được chăm sóc kỹ càng bấu sâu vào lòng bàn tay: “Tôi không
có đăng ký. Tôi sao có thể đăng ký chứ!”
Tào Tĩnh cảm thấy như có cái nồi đen từ trên trời rơi xuống ụp vào đầu mình. Bà
ta căn bản chưa từng đăng ký về nông thôn, rốt cuộc là kẻ nào giở trò sau lưng?
Tào Tĩnh mặt cắt không còn giọt máu quay sang Lưu Hoành Dương, giọng run
rẩy lạc điệu: “Lão Lưu, chuyện. chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Bà ta nhớ rõ ràng lúc trước đã bàn bạc là để con tiện nha đầu Thẩm Chiếu
Nguyệt một mình về nông thôn mà! Sao giờ lại thành bà ta và Thanh Thanh?
“” Lưu Hoành Dương đờ đẫn mất hai giây, như thông suốt điều gì đó, đột nhiên
nổi điên, vung tay tát “bốp” một cái vào mặt Tào Tĩnh: “Con tiện nhân! Có phải
mày giở trò không?”
Cái tát đến quá bất ngờ lại dùng hết sức bình sinh, mặt Tào Tĩnh lập tức sưng vù
lên.
“?” Tào Tĩnh ngơ ngác trong giây lát, đến khi cơn đau truyền đến mới hoàn hồn:
“Ông. ông đánh tôi?”
Bà ta ôm mặt, khuôn mặt méo xệch, khóe miệng rỉ máu.
“Có phải mày sợ tao bị điều tra ra nên chừa sẵn đường lui cho mình không?” Lưu
Hoành Dương mắt long sòng sọc, cái cổ vẹo khiến biểu cảm hắn càng thêm dữ
tợn: “Ha hả, về nông thôn vẫn tốt hơn là bị đi cải tạo chứ gì? Cái đồ ăn cây táo
rào cây sung đê tiện này!”
Hai người đàn bà trong cái nhà này chắc chắn là cố ý, hễ xảy ra chuyện là chỉ lo
giữ thân mình. Tốt lắm, hay lắm!
Người đàn bà Tào Tĩnh này bề ngoài thì cái gì cũng nghe hắn, nhưng thực tế
thâm hiểm chừa đường lui cho mình và con gái. Nếu hắn không bị sờ gáy thì tốt,
bà ta sẽ cùng đi Hương Giang hưởng phúc. Nhưng một khi bị phát hiện, thay vì bị
tống vào chuồng bò, bà ta đã đăng ký trước cho mình và con gái về nông thôn,
như thế còn tốt hơn nhiều!
“Ông” Tào Tĩnh bị đau, tức đến run người: “Ông điên rồi à? Tôi căn bản không
biết chuyện này!”
Đối diện với ánh mắt đầy oán hận của Lưu Hoành Dương, Tào Tĩnh hoàn toàn
sụp đổ. Bà ta hét lên như con thú cái phát điên lao vào hắn. Vì bị còng tay nên bà
ta chỉ có thể dùng móng tay cào cấu vào mặt Lưu Hoành Dương.
“Tao thấy mày mới là điên rồi!” Tiếng gầm của Lưu Hoành Dương vang vọng
phòng thẩm vấn, nước bọt bắn đầy mặt Tào Tĩnh: “Xem tao có đánh chết
con mụ ăn cây táo rào cây sung này không!”
Hai kẻ đang chìm trong cơn giận dữ cứ thế lao vào đánh nhau. Móng tay của
Tào Tĩnh để lại từng đường rướm máu trên mặt Lưu Hoành Dương, còn hắn thì
dùng đôi tay bị còng siết chặt cổ bà ta.
Lưu Thanh Thanh co rúm ở góc phòng, nhìn bố mẹ xâu xé nhau mà sợ đến quên
cả khóc. Đây có còn là bố mẹ vẫn thường yêu thương đùm bọc nhau của cô ta
không? Rõ ràng là hai kẻ thù không đội trời chung!
Đột ngột, trong đầu cô ta không hiểu sao lại hiện lên khuôn mặt của Thẩm Chiếu
Nguyệt. Lúc cô ta bị lôi ra khỏi Thẩm trạch, Thẩm Chiếu Nguyệt đã nhìn cô ta với
nụ cười đầy ẩn ý. Lúc đó chưa cảm thấy gì, giờ nghĩ lại chỉ thấy một luồng khí
lạnh chạy từ lòng bàn chân lên sống lưng.
“Là nó làm. Chắc chắn là con tiện nhân Thẩm Chiếu Nguyệt! Chắc chắn là nó!”
Lưu Thanh Thanh đột nhiên hét lên, giọng chói tai nhức óc.
Nghe thấy cái tên này, Lưu Hoành Dương càng thêm bạo nộ: “Nó thì làm được cái
gì?”
Nói rồi hắn đẩy Tào Tĩnh ra, quay sang Lưu Thanh Thanh quát: “Đến nước này
mà chúng mày còn định hắt nước bẩn lên người nó à? Mấy năm nay mẹ con mày
làm những chuyện xấu xa sau lưng tao, tưởng tao không biết chắc?”
“Lưu Hoành Dương! Tôi thấy ông mụ mẫm đầu óc rồi!” Tào Tĩnh đầu tóc rũ rượi
lao tới, lại cào thêm mấy đường lên mặt hắn: “Ông thà tin con tiện nhân kia cũng
không tin mẹ con tôi? Tên này không phải chúng tôi báo danh!”
“Không phải chúng mày thì còn là ai?” Lưu Hoành Dương đỏ ngầu mắt, cái cổ vẹo
vì giận dữ mà càng vặn vẹo tợn: “Giấy trắng mực đen viết tên chúng mày rành
rành ra đấy!”
bac-va-me-ke-cho-can-chohtml]
Lưu Hoành Dương lúc này đã đinh ninh việc đăng ký về nông thôn là do Tào Tĩnh
chừa đường lui cho bản thân, căn bản không nghe lọt lời giải thích nào.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Lưu Thanh Thanh khóc lóc van xin:
“Không phải bọn con đăng ký, con không muốn đi đại Tây Bắc đâu!”
Nhưng lúc này chẳng ai rảnh mà quan tâm đến cô ta.
Bốp ——
Lưu Hoành Dương lại tát thêm một cái vào mặt Tào Tĩnh: “Còn không phải chúng
mày lén lút chừa đường lui à? Định bỏ mặc tao một mình rồi chạy trốn chứ gì!”
“Từ từ” Hắn càng nói càng thấy không đúng, rồi đột nhiên trợn trừng mắt:
“Không lẽ, đống đồ của tao cũng là do mẹ con mày lén tẩu tán đi rồi?”
Ý nghĩ này một khi nảy sinh liền như rắn độc cắm rễ trong lòng hắn. Với tính cách
tham sống sợ chết của Tào Tĩnh, sao có thể chủ động đăng ký về nông thôn?
Rõ ràng là có tật giật mình!
“Lưu Hoành Dương, cái đồ ngu này!” Tào Tĩnh tức đến run người, ánh mắt nhìn
chồng chỉ còn lại sự oán độc khắc cốt ghi tâm: “Ông ngậm máu phun người!”
“Đồ sói mắt trắng!” Lưu Hoành Dương nhổ toẹt một bãi nước bọt vào mặt Tào
Tĩnh: “Sao tao lại rước phải cái thứ tai họa như mày!”
Trong góc phòng thẩm vấn, mấy người đeo băng tay đỏ lạnh lùng xem vở hài kịch
này. Ý định ban đầu của họ cũng là để gia đình này chó cắn chó, hòng moi ra
manh mối tẩu tán tài sản. Nhưng không ngờ cãi nhau nửa ngày, hai vợ chồng này
ngoài chửi rủa lẫn nhau thì chẳng moi được thông tin nào hữu ích.
Thấy hai người lại sắp lao vào đánh nhau, người cầm đầu cuối cùng mất kiên
nhẫn tiến lên tách họ ra, quát lạnh: “Làm cái gì đấy? Định đánh trống lảng à?”
“Không có không có. Tôi thành khẩn khai báo!” Bị lôi ra, Lưu Hoành Dương đột
nhiên như biến thành người khác, vẹo cổ nhoài người về phía trước: “Có thể. có
thể đừng bắt tôi đi cải tạo không?”
Qua vụ vừa rồi, hắn đã hoàn toàn thông suốt, nếu hắn không có được số tiền đó
thì cũng không thể để Tào Tĩnh hưởng lợi!
“Ồ?” Người cầm đầu nhướng mày, trong mắt hiện lên tia thích thú: “Vậy phải xem
biểu hiện của ông đã. Nói đi, tiền của giấu ở đâu?”
“Là mẹ con nó!” Lưu Hoành Dương không chút do dự chỉ vào Tào Tĩnh, ngón tay
run lên vì kích động: “Chính là hai mẹ con mụ đàn bà này làm!”
Giọng hắn khàn đặc nhưng kiên quyết lạ thường: “Hai con tiện nhân này lén lút
tẩu tán tài sản sau lưng tôi, chính là để chuẩn bị cho việc về nông thôn!”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Mày nói láo!” Tào Tĩnh gào lên: “Tao còn chưa bước chân ra khỏi cửa!”
Bà ta cuống cuồng quay sang người thẩm vấn: “Đồng chí, các anh phải minh xét,
tiền đều là do hắn tẩu tán, không liên quan đến chúng tôi! Kẻ vô lương tâm này vì
tự bảo vệ mình mà vu oan cho cả vợ con!”
Lưu Thanh Thanh co rúm trong góc phòng lạnh lẽo, ngón tay gầy guộc nắm chặt
vạt áo. Cô ta nhìn bố mẹ như hai con chó điên cắn xé, đùn đẩy trách nhiệm cho
nhau, đột nhiên cảm thấy hai người mặt mũi dữ tợn trước mắt xa lạ đến đáng sợ.
Nhưng giờ phút này, chẳng ai có tâm trí để ý đến cô ta đang run rẩy trong góc,
mặc kệ cô ta gào khóc thảm thiết như không nghe thấy gì.
Thẩm Chiếu Nguyệt vừa bị hỏi cung xong, lúc rời đi tình cờ đi ngang qua phòng
thẩm vấn. Nghe tiếng cãi vã kịch liệt, tiếng tát tai chan chát cùng tiếng khóc tê tâm
liệt phế của Lưu Thanh Thanh vọng ra, cô thích thú dừng lại nghe một lúc. Khóe
môi cô nhếch lên nụ cười như có như không, đáy mắt ánh lên tia khoái trá.
“Ân oán của nguyên chủ đã dứt, đã đến lúc bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi”
Thẩm Chiếu Nguyệt bước đi nhẹ nhàng ra khỏi cổng Cách ủy hội, ánh nắng chiếu
lên khuôn mặt thanh tú, rạng rỡ một nụ cười tươi tắn.
Chẳng bao lâu sau, cô đã xuất hiện ở ga tàu hỏa. Trước quầy bán vé người xếp
hàng rồng rắn, tiếng người ồn ào náo nhiệt. Thẩm Chiếu Nguyệt đứng vào hàng,
kiên nhẫn chờ đợi một hồi lâu mới tới lượt.
“Đồng chí, đi đâu?” Người bán vé không ngẩng đầu lên, hỏi.