Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 18: Nhà vệ sinh trên tàu hỏa đúng là muốn mạng người



“Phù”

Vất vả lắm mới chen được vào toa giường nằm, Thẩm Chiếu Nguyệt cảm giác

như vừa thoát khỏi gông xiềng, cả người nhẹ nhõm hẳn đi. Cô thở phào một hơi

dài.

Vé giường nằm đắt, ít người mua nên ở đây thoáng đãng hơn hẳn, không khí

dường như cũng trong lành hơn vài phần. Không còn cảnh chen chúc, Thẩm

Chiếu Nguyệt nhanh chóng tìm được chỗ của mình, là một giường tầng dưới sát

cửa sổ.

Khi thân thể cuối cùng cũng được đặt xuống tấm nệm hơi cứng, Thẩm Chiếu

Nguyệt không kìm được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. “Cuối cùng cũng được

ngồi xuống rồi”

Tuy nhiên vừa thả lỏng, cô liền cảm thấy lưng áo ướt đẫm dính dáp. Lúc nãy chen

chúc lên tàu mồ hôi đã thấm đẫm lớp áo mỏng, giờ dính sát vào da thịt khiến

người ta khó chịu vô cùng. Thẩm Chiếu Nguyệt đưa tay lau mồ hôi trên thái

dương, phát hiện tóc mai cũng bết lại bên má.

Ngoài cửa sổ, đám đông trên sân ga vẫn đang xô đẩy, tiếng la hét vọng lại mơ hồ.

Thẩm Chiếu Nguyệt dùng sức đẩy cửa sổ toa tàu lên. Tuy tàu chưa chạy nhưng

cũng có vài luồng gió nhẹ thổi vào. Cô hít sâu một hơi, thầm may mắn là tàu hỏa

vỏ xanh thời này ít nhất còn mở được cửa sổ cho thoáng. Nếu không cái không

khí tù đọng hỗn tạp đủ mùi hôi kia thật khiến người ta ngạt thở.

“Đi tàu hỏa đúng là không dễ dàng gì” Thẩm Chiếu Nguyệt khẽ than, ngón tay đã

chạm vào khóa đồng của vali.

Nhìn như đang lục lọi trong vali, thực ra cô đang mượn vật che chắn để lặng lẽ

lấy từ trong không gian ra hai quả quýt vàng ươm. Khi vỏ quýt mát lạnh chạm vào

đầu ngón tay, Thẩm Chiếu Nguyệt bỗng bật cười: “Tôi đi mua mấy quả quýt, các

người đứng đây đừng cử động” (Một câu nói nổi tiếng trong bài văn “Bóng dáng

phía sau” của Chu Tự Thanh, thường được cư dân mạng dùng để trêu đùa nhau

làm bố con).

Nhà ga, quả quýt, tình cảnh này đúng là hợp quá còn gì. Tiếc là ở cái thời đại xa

lạ này, chẳng ai hiểu để tung hứng cùng cô cả. Haizz. Hơi chán nhỉ!

Thẩm Chiếu Nguyệt rũ mắt xuống, hàng mi dài tạo thành bóng râm trước mắt

khiến thần sắc cô lúc này có chút cô đơn. Tuy nhiên, tay cô vẫn không ngừng hoạt

động. Khi vỏ quýt được bóc ra, mùi hương cam quýt tươi mát xua tan đi phần nào

sự ngột ngạt trong khoang.

Chẳng bao lâu sau, hành khách cuối cùng cũng lên tàu hết, đoàn tàu từ từ chuyển

bánh. Thẩm Chiếu Nguyệt thu hồi ánh mắt từ cửa sổ, tiếp tục ngồi chán chường.

Tàu chạy xình xịch, phong cảnh ngoài cửa sổ vùn vụt trôi qua, thời gian như bị

kéo dài vô tận.

“Cái giường nằm chẳng khác gì ghế cứng này mà mình phải ngồi hơn 30 tiếng

đồng hồ sao?” Mới ngồi chưa được bao lâu, Thẩm Chiếu Nguyệt đã thấy không

yên. Mới ngồi một lúc mà đã đau lưng mỏi eo, cô không khỏi nghi ngờ liệu mình

có trụ nổi đến lúc xuống tàu không.

Buổi trưa, nhân viên tàu đẩy chiếc xe đẩy đồ ăn bằng nhôm sáng bóng đi qua,

tiếng rao lanh lảnh vang vọng trong toa.

“Cơm hộp đây! Cơm hộp nóng hổi, chỉ 5 hào một suất!”

“Dưới sân ga bán có 2 hào, cơm hộp này đắt quá đấy!” Trong toa có hành khách

bắt đầu phàn nàn.

Hành trình dài, có người chuẩn bị sẵn đồ ăn, cũng có người tuy không mang

nhưng ngại đắt nên đành chịu đói. Nhân viên tàu đẩy xe qua từng toa, hộp cơm

nhôm xếp cao ngất nhưng người mua thì lác đác. Khi xe đi qua, vài luồng hương

thức ăn lan tỏa trong không khí oi bức khiến bụng người ta réo lên ùng ục.

“Không biết cơm hộp thời này có ngon không nhỉ” Thẩm Chiếu Nguyệt nghe tiếng

rao thì hơi tò mò. Cơm hộp trên tàu thời sau vừa đắt vừa dở, thậm chí còn có mùi

nhựa. Có lẽ cơm hộp thời này sẽ khác? Dù sao cũng đựng trong hộp nhôm xịn,

biết đâu là đồ tươi nấu trên tàu.

“Chào cô, cho tôi một suất” Thẩm Chiếu Nguyệt lấy tiền, quyết đoán mua một

suất khi xe đồ ăn tới.

Vừa nhận cơm hộp, cô háo hức mở nắp, cầm đũa lên. Nhưng ngay miếng đầu

tiên, sự mong chờ trên mặt cô đông cứng lại.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Thôi, ít nhất là không khó ăn” Thẩm Chiếu Nguyệt thở dài, với nguyên tắc không

lãng phí, cô vẫn cố ăn hết suất cơm.

Ăn xong, Thẩm Chiếu Nguyệt muốn đi vệ sinh. Một toa tàu chỉ có chỗ nối toa mới

có nhà vệ sinh, người trên tàu đông nên gần như lúc nào cũng phải xếp hàng.

Thẩm Chiếu Nguyệt xếp hàng mãi mới đến lượt. Kết quả vừa đẩy cửa ra, cô suýt

lùi lại ba bước vì cảnh tượng bên trong. Một mùi xú uế nồng nặc xộc thẳng vào

mặt khiến người ta muốn nôn. Đây đâu phải nhà vệ sinh? Rõ ràng là bãi thử

nghiệm vũ khí sinh hóa!

sinh-tren-tau-hoa-dung-la-muon-mang-nguoihtml]

Trên bức tường loang lổ dính những vết bẩn đáng ngờ, sàn nhà đọng nước lẫn

với chất lỏng không xác định, đến chỗ đặt chân cũng khó tìm.

“Sao có thể bẩn đến mức này chứ?” Thẩm Chiếu Nguyệt không hiểu nổi, chần

chừ mãi không dám bước vào.

“Cô có đi không? Không đi thì tránh ra, đừng chắn đường!” Một bác gái xếp hàng

sau Thẩm Chiếu Nguyệt mất kiên nhẫn giục. Cô gái trẻ này lắm chuyện thật, nhà

vệ sinh thì lấy đâu ra sạch sẽ?

“Đi! Sao lại không đi chứ?” Thẩm Chiếu Nguyệt hít sâu một hơi, nhanh chóng

nhảy vào trong. Cô nín thở, cố nén buồn nôn, ngay khoảnh khắc chốt cửa lại, cô

lập tức lách mình vào biệt thự trong không gian.

“Phù” Ngồi trên bồn cầu trong biệt thự, Thẩm Chiếu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn gạch men sứ quen thuộc trong phòng tắm, cô chưa bao giờ thấy nhà vệ sinh

nhà mình lại tuyệt vời đến thế!

“May mà có cái bàn tay vàng này, nếu không hơn 30 tiếng đồng hồ trên tàu chắc

mình chết mất” Thẩm Chiếu Nguyệt cảm thán, nghĩ đến cái giường cứng ngắc

bên ngoài, cô quả thực muốn ở lì trong không gian không ra nữa.

Nhưng bên ngoài nhà vệ sinh còn bao nhiêu người đang đợi, giải quyết xong vấn

đề sinh lý, Thẩm Chiếu Nguyệt đành lưu luyến rời không gian, chạy biến khỏi nhà

vệ sinh với tốc độ nhanh nhất có thể.

Buổi chiều, Thẩm Chiếu Nguyệt nằm bẹp trên giường, cả người như con cá khô bị

phơi nắng. Giường ván gỗ cứng ngắc làm lưng cô đau ê ẩm, tiếng trẻ con khóc

lóc ở khoang bên cạnh, tiếng hành khách nói chuyện ồn ào lẫn với tiếng tàu chạy

“xình xịch” khiến thái dương cô giật liên hồi.

“30 tiếng đồng hồ” Cô lẩm bẩm.

Thẩm Chiếu Nguyệt thẫn thờ nhìn lên dát giường tầng trên, ngón tay vô thức cạy

cạy mép ga trải giường, bộ dạng như người sắp chết. Không có điện thoại,

không có internet, ngày tháng dài như cả năm, đến cái gì để tiêu khiển giếc thời

gian cũng không có.

“Haizz” Thẩm Chiếu Nguyệt trở mình mạnh một cái, dát giường phát ra tiếng

“kẽo kẹt” quá tải. Cô bực bội vò đầu, hận không thể trốn ngay vào biệt thự không

gian.

Tuy điện thoại không xuyên qua cùng, nhưng điện thoại dự phòng và máy tính

bảng cất trong biệt thự vẫn còn, chưa kể còn có phòng giải trí nghe nhìn! Tiếc là

cái khoang giường nằm nửa kín nửa hở này lúc nào cũng có người đi qua, nếu cô

tự nhiên biến mất thì quá nguy hiểm.

“Hay là tìm sách đọc nhỉ” Thẩm Chiếu Nguyệt bực bội ngồi dậy.

Chưa kịp lấy vali, khóe mắt cô bỗng liếc thấy một bóng người lén lút. Đó là một gã

đàn ông trung niên nhỏ thó, lưng hơi gù, đôi mắt láo liên nhìn dáo dác, đang rón

rén mò về phía cô. Thẩm Chiếu Nguyệt lập tức cảnh giác căng người.

Gã đàn ông với mái tóc bết dầu dính bệt trên trán, chẳng mấy chốc đã đến

khoang cô nằm. Nhìn thấy Thẩm Chiếu Nguyệt đang ngồi, mắt gã sáng lên. Hắn

lập tức nhìn trái nhìn phải, thấy không ai để ý liền bước nhanh vào, ngồi phịch

xuống giường của Thẩm Chiếu Nguyệt.

Đệm giường lún xuống, đùi gã gần như dính sát vào chân cô, một mùi mồ hôi

chua loét trộn lẫn mùi thuốc lá rẻ tiền xộc tới.

Thẩm Chiếu Nguyệt: “?”

Không phải chứ, ông anh là ai đấy? Tự nhiên ngồi xuống tỉnh bơ thế à? Thân thiết

lắm chắc!

Thẩm Chiếu Nguyệt thót tim, lập tức co người rụt về phía cửa sổ. Cô cúi đầu tìm

giày, thầm mắng mình sơ ý: Biết thế cứ đi giày cho xong, giờ muốn chạy cũng

không kịp.

“Này đồng chí, cô là người Thượng Hải phải không?” Gã đàn ông ghé sát tai cô,

hạ giọng hỏi ra vẻ thân thiết.

Hắn thấp bé, trạc tuổi 35, khuôn mặt bình thường đến mức ném vào đám đông là

mất hút, nhưng lại có đôi mắt láo liên nhìn thế nào cũng thấy gian tà.

Không lẽ cô gặp phải mấy gã biến thái hay sàm sỡ trên tàu điện rồi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.