“Chắc là. chỉ hơi mệt chút thôi, tôi đi nghỉ một lát là khỏe” Thẩm Chiếu Nguyệt
cười gượng, trong lòng lại có chút buồn bực.
Bình thường cô rất thích ăn thịt kho tàu ở căn tin, chỉ cần nhà ăn có món này là cô
phải lấy một phần, hôm nay còn chưa ăn miếng nào, mới ngửi mùi thôi đã thấy no
rồi.
Công việc buổi chiều cũng khá nhàn, khám cho mấy bệnh nhân cảm cúm sốt, rồi
kê ít thuốc cảm giải nhiệt phong hàn dùng cho thu đông.
Đến giờ tan làm, trời đã chập choạng tối. Thu ý dần đậm, ban ngày ngắn lại.
Về đến nhà, Văn Yến Tây vẫn chưa về.
Thẩm Chiếu Nguyệt thay bộ quần áo dày, ngồi trên sô pha đợi một lúc cũng không
thấy Văn Yến Tây đâu.
Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, ngồi nữa Thẩm Chiếu Nguyệt cảm thấy mình sắp
ngủ gật mất, bèn quyết định nấu cơm trước, đợi Văn Yến Tây về xào hai món rau
là ăn được.
Gạo vừa bỏ vào nồi thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Văn
Yến Tây đẩy cửa bước vào, trong tay xách một con cá tươi đang quẫy đạp.
“Nguyệt Nguyệt, em xem này,” Văn Yến Tây giơ con cá trong tay lên, mặt lộ vẻ
đắc ý, “Bác cả cho con cá chép, béo lắm. Em muốn ăn thế nào? Kho hay là”
Lời còn chưa dứt, một mùi tanh của cá ập vào mặt.
Dạ dày Thẩm Chiếu Nguyệt đột nhiên cuộn trào, cô che miệng chạy vội vào nhà
vệ sinh.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Ọe ——”
“Nguyệt Nguyệt?” Văn Yến Tây sững sờ tại chỗ, giơ con cá lên không biết làm
sao, “Cá này. rất tươi mà, đâu có khó ngửi thế?”
Một lúc sau, Thẩm Chiếu Nguyệt với khuôn mặt tái nhợt đi ra từ nhà vệ sinh, yếu
ớt xua tay: “Xin lỗi, em cũng không biết bị làm sao nữa, tự nhiên thấy buồn nôn”
Văn Yến Tây vội xách con cá ra ngoài cửa, quay lại đỡ cô ngồi xuống, đưa tay sờ
trán cô: “Có phải bị cảm lạnh không? Sắc mặt kém thế này”
“Chắc thế,” Thẩm Chiếu Nguyệt dựa vào vai anh, “Gần đây hơi mệt, nhìn thấy đồ
dầu mỡ tanh tưởi là khó chịu”
Ánh mắt Văn Yến Tây trầm xuống, chỉ nhẹ giọng nói: “Ngày mai anh xin nghỉ, đưa
em đi bệnh viện khám xem sao”
“Không cần đâu, em là bác sĩ trạm y tế, còn không biết mình bị làm sao à?” Thẩm
Chiếu Nguyệt cười, “Chắc là do giao mùa, cơ thể cần thích nghi thôi”
Văn Yến Tây lại không chịu: “Dao sắc không gọt được chuôi, cứ quyết định thế
đi”
Trong giọng nói là sự kiên trì không cho phép từ chối.
Bữa tối hôm đó, con cá rốt cuộc được mang đi hấp, nhưng Thẩm Chiếu Nguyệt
chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng rau rồi buông đũa.
Văn Yến Tây nhìn mà lo lắng sốt ruột, nhưng không nói thêm gì.
Đêm khuya thanh vắng, Thẩm Chiếu Nguyệt nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Văn Yến Tây lại trằn trọc khó ngủ, nương ánh trăng ngoài cửa sổ ngắm nhìn
gương mặt ngủ say của vợ, trong lòng dâng lên một suy đoán táo bạo, nhưng rồi
lại cảm thấy không thể nào.
Sáng sớm tháng Mười, trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng xám xịt xuyên qua song
cửa, in những bóng mờ ảo trong phòng.
Thẩm Chiếu Nguyệt mơ màng cảm thấy động tĩnh bên cạnh, miễn cưỡng mở đôi
mắt nhập nhèm buồn ngủ, thấy Văn Yến Tây đã mặc chỉnh tề, đang đứng trước
giường cài cúc áo khoác.
“Còn sớm mà, em ngủ thêm lát nữa đi” Giọng Văn Yến Tây trầm thấp và dịu
dàng, cúi người dém góc chăn cho cô.
Thẩm Chiếu Nguyệt quả thực buồn ngủ rũ rượi, mí mắt nặng trĩu không mở nổi,
ậm ừ một tiếng rồi rúc lại vào trong chăn ấm. Nhưng chưa được bao lâu lại cảm
giác Văn Yến Tây quay lại, nhẹ nhàng đẩy vai cô.
“Nguyệt Nguyệt, dậy đi nào, anh đưa em đến trạm y tế khám”
buon-nonhtml]
Thẩm Chiếu Nguyệt đang ngủ ngon, bất mãn lầm bầm: “Đi trạm y tế làm gì, em có
bệnh đâu”
“Hôm qua em chẳng ăn được gì, anh không yên tâm” Giọng điệu Văn Yến Tây
không cho phép cự tuyệt, anh đã lấy quần áo cho cô, “Nào, giơ tay lên”
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Chiếu Nguyệt như con búp bê vải mặc cho Văn
Yến Tây xoay vần.
Văn Yến Tây động tác thuần thục giúp cô mặc áo sơ mi và quần dài, lại lấy một
chiếc áo khoác quân đội dày dặn bọc cô kín mít. Thời tiết tháng Mười đã chuyển
lạnh, đặc biệt là sáng sớm, hơi thở phả ra có thể thấy làn sương trắng mỏng.
“Em còn chưa ăn sáng” Thẩm Chiếu Nguyệt nhỏ giọng phản đối, giọng nói còn
mang vẻ khàn khàn ngái ngủ.
“Khám xong rồi ăn” Văn Yến Tây trả lời ngắn gọn, nửa đỡ nửa ôm đưa cô ra khỏi
cửa.
Gió lạnh thổi qua, Thẩm Chiếu Nguyệt mới thực sự tỉnh táo lại. Cô phát hiện mình
đã bị Văn Yến Tây đưa ra khỏi khu đại viện, đang trên đường đến trạm y tế.
Lá cây ngô đồng hai bên đường đã bắt đầu ố vàng, thỉnh thoảng có vài chiếc lá
rụng sớm xoay tròn trong gió sớm.
“Sao em lại ra đây với anh thế này?” Thẩm Chiếu Nguyệt dụi mắt, có chút ảo não
hỏi, “Anh đúng là chuyện bé xé ra to mà? Em chỉ là do thời tiết thay đổi rõ rệt quá,
hơi cảm lạnh chút thôi”
Văn Yến Tây nhíu mày: “Không chỉ hôm qua đâu. Mấy ngày nay em ăn uống đều
không tốt, phản ứng cũng hơi chậm chạp”
Thẩm Chiếu Nguyệt đang định phản bác thì đã tới trạm y tế. Điều khiến cô kinh
ngạc là Văn Yến Tây không đợi ở cửa như mọi khi mà đi theo cô vào trong.
“Sao anh cũng vào đây?” Thẩm Chiếu Nguyệt thắc mắc.
“Để bác sĩ kiểm tra kỹ cho em một chút, nếu không anh không yên tâm” Văn Yến
Tây nói, ánh mắt quét một vòng quanh sảnh đơn giản của trạm y tế, vừa lúc thấy
Cao Văn từ phòng trực đi ra.
Cao Văn thấy họ đến sớm thế này thì hơi ngạc nhiên: “Đoàn trưởng Văn, Chiếu
Nguyệt, sao hai người lại tới đây? Ai không khỏe à?”
Văn Yến Tây trả lời thay: “Viện trưởng Cao, vợ tôi hôm qua bị nôn, chán ăn, hai
ngày nay phản ứng còn hơi chậm chạp”
“” Thẩm Chiếu Nguyệt nghe vậy, lén véo tay Văn Yến Tây một cái, nhỏ giọng
phản bác: “Em chậm chạp chỗ nào? Anh đừng có dìm hàng em”
Cao Văn quan sát sắc mặt Thẩm Chiếu Nguyệt, đúng là tái nhợt hơn ngày
thường, bèn hỏi: “Còn triệu chứng nào khác không?”
“Chỉ là hơi mệt, ngủ không đủ thôi ạ” Thẩm Chiếu Nguyệt nói, chợt nghĩ ra điều
gì, “Nhưng mà thật sự không cần phiền phức đâu, em có thể tự bắt mạch”
Cô vừa nói vừa đưa tay phải đặt lên cổ tay trái mình, tự tin tràn đầy nói: “Bản thân
em cũng là nửa thầy thuốc, có thể có chuyện gì chứ”
Tuy nhiên, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào mạch đập, lông mày Thẩm Chiếu
Nguyệt vô thức nhíu lại.
Cô điều chỉnh vị trí ngón tay một chút, thần sắc dần trở nên chuyên chú và ngưng
trọng.
Văn Yến Tây thấy thế, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái
không?”
“Hả?” Thẩm Chiếu Nguyệt không trả lời ngay mà nhắm mắt lại, tập trung cao độ
cảm nhận nhịp đập dưới đầu ngón tay. Một lát sau, cô bỗng mở mắt ra, lẩm bẩm
tự hỏi: “Kỳ kinh nguyệt lần trước của mình là bao giờ nhỉ?”
Câu nói này khiến cả Văn Yến Tây và Cao Văn đồng thời cảnh giác.
Văn Yến Tây ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Thẩm Chiếu Nguyệt đang ngồi trên
ghế: “Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc là sao?”
Thẩm Chiếu Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn anh: “Xem ra đúng là
cần kiểm tra kỹ thật rồi”
Văn Yến Tây thấy cô nói vậy, tim nhảy lên tận cổ họng. Gương mặt luôn trầm ổn
hiếm khi lộ vẻ lo lắng: “Vậy chờ kết quả ở đây, em kiểm tra cho kỹ vào”
Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu, quay sang Cao Văn: “Viện trưởng Cao, phiền chị
giúp em làm kiểm tra nhé, tốt nhất là. về phương diện phụ khoa”