Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 187: Thẩm Chiếu Nguyệt: Em có thể dùng chỗ khác giúp anh



Văn Yến Tây bị niềm vui quá lớn ập đến, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, mãi

cho đến khi Thẩm Chiếu Nguyệt kéo anh một cái.

Phản ứng theo bản năng của Văn Yến Tây là nắm chặt lấy tay Thẩm Chiếu

Nguyệt. Anh nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng kích động: “Nguyệt Nguyệt”

Văn Yến Tây cảm thấy giờ phút này mình nên nói gì đó, nhưng anh vui quá, kích

động quá, kích động đến mức ngoài việc thâm tình nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt ra thì

chẳng nói được lời nào.

Thẩm Chiếu Nguyệt cũng không ngờ mình sẽ mang thai đôi, rốt cuộc thì trước

đó Văn Yến Tây từng bị thương dẫn đến vô sinh.

Hồi đó cô còn nghĩ vô sinh thì vô sinh, dù sao cô cũng chẳng thích trẻ con.

Ai ngờ cưới xong hơn một tháng đã dính bầu, lại còn một lần được hai đứa!

Vui mừng thì vui mừng, nhưng Thẩm Chiếu Nguyệt rất nhanh bình tĩnh lại, nhắc

nhở Văn Yến Tây: “Đoàn trưởng Văn, hôm nay anh lại đi muộn rồi đấy”

Lúc Văn Yến Tây rời đi, tay chân cứ xoắn quẩy vào nhau.

..

Từ khi biết Thẩm Chiếu Nguyệt mang thai, Văn Khải Dân càng chú ý đến cô hơn.

Biết hôm nay Thẩm Chiếu Nguyệt đi khám thai ở trạm y tế, nhân lúc nghỉ giải

lao giữa giờ huấn luyện, Văn Khải Dân gọi Văn Yến Tây vào văn phòng, hỏi thăm

tình hình.

Văn Khải Dân nhìn Văn Yến Tây đứng trước bàn làm việc, giọng điệu hơi nghiêm

túc: “Kết quả kiểm tra thế nào? Mọi thứ bình thường chứ?”

Gương mặt Văn Yến Tây hiếm khi lộ rõ vẻ vui sướng: “Vô cùng tốt ạ. Bác cả,

Chiếu Nguyệt mang song thai”

Văn Khải Dân nhất thời chưa phản ứng kịp, chớp mắt: “Song thai? Hai đứa á?”

Văn Yến Tây gật đầu, không giấu được nụ cười nơi khóe miệng.

Văn Khải Dân tức khắc mày rạng rỡ, liên tục tán thưởng: “Tốt quá! Đúng là

chuyện vui tày đình!”

Văn Khải Dân đi vòng quanh bàn làm việc hai vòng, cười tít cả mắt, gương mặt

già nua cười nhăn tít lại như hoa cúc: “Nguyệt Nguyệt đúng là phúc tinh của nhà

họ Văn chúng ta. Một lúc thêm hai đứa cháu, đây đúng là chuyện đại hỷ mà mấy

đời nhà họ Văn chưa từng có!”

Ông suy tư một lát rồi nói tiếp: “Đã mang hai đứa thì càng phải chú ý sức khỏe.

Yến Tây à, cháu về bàn bạc kỹ với Nguyệt Nguyệt xem, hay là đừng đi làm ở trạm

y tế nữa, ở nhà an tâm dưỡng thai đi?”

Văn Yến Tây không dám tùy tiện đồng ý, chỉ nói: “Bác cả cứ yên tâm, cháu sẽ

chăm sóc tốt cho cô ấy. Nguyệt Nguyệt ngày nào cũng đến trạm y tế, gặp gỡ mọi

người, trạng thái khá tốt. Hơn nữa Viện trưởng Cao cũng nói vận động thích hợp

có lợi cho bà bầu. Cháu sẽ giám sát Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi đàng hoàng”

Văn Khải Dân biết ngay anh không làm chủ được vợ mình, cười nói: “Hai đứa tự

biết chừng mực là được”

..

Đêm khuya tĩnh lặng, phòng ngủ chính chỉ còn ánh đèn ngủ vàng ấm áp.

Văn Yến Tây nhẹ nhàng vuốt ve bụng hơi nhô lên của Thẩm Chiếu Nguyệt, động

tác dịu dàng như sợ làm kinh động đến hai sinh linh bé nhỏ bên trong.

Trong đầu đột nhiên vang lên những điều cần chú ý mà Cao Văn dặn dò ban

ngày.

Cao Văn bảo anh, vốn dĩ qua ba tháng đầu là có thể sinh hoạt vợ chồng vừa phải,

nhưng hiện tại Thẩm Chiếu Nguyệt mang thai đôi nên họ phải càng thêm cẩn

thận. Bất kể làm gì cũng phải đặt sức khỏe bà bầu lên hàng đầu.

Lúc ấy nghe Cao Văn nói xong, mặt Văn Yến Tây đen xì. Anh đâu phải cầm thú gì,

vợ mang thai con anh đã đủ vất vả rồi, sao anh nỡ giày vò cô chứ?

Nhưng hiện tại, Văn Yến Tây cảm thấy lời dặn của Cao Văn là đúng.

Trời lạnh, người Văn Yến Tây ấm áp dễ chịu nên Thẩm Chiếu Nguyệt rất thích rúc

vào lòng anh.

Trong cơn mơ màng, Văn Yến Tây cảm nhận được vợ áp sát vào mình, cơ thể

mềm mại dán chặt lấy anh, hương thơm thoang thoảng từ mái tóc quanh quẩn nơi

chóp mũi.

Anh nhắm mắt, cánh tay tự nhiên vòng qua người cô, nhưng rồi bỗng nhiên tỉnh

táo lại —— ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, lại là người vợ mình yêu thương

sâu sắc, phản ứng sinh lý thành thật hiện ra.

chieu-nguyet-em-co-the-dung-cho-khac-giup-anhhtml]

Văn Yến Tây khẽ thở dài, hết sức cẩn thận dịch người ra xa, dém chăn cho Thẩm

Chiếu Nguyệt, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sáng sớm, Thẩm Chiếu Nguyệt tỉnh dậy thấy bên cạnh trống không, nghe thấy

tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cô nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ.

Khi Văn Yến Tây từ phòng tắm bước ra, tóc ướt sũng, mang theo hơi lạnh, Thẩm

Chiếu Nguyệt thắc mắc: “Sao tắm sớm thế anh?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Văn Yến Tây khựng lại, cười bất đắc dĩ: “Tắm cái cho tỉnh táo, đỡ lát nữa tập buổi

sáng lại buồn ngủ”

Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn anh với vẻ hoang mang, xỏ giày đi vào nhà vệ sinh.

Sàn nhà vệ sinh đầy nước, không khí cũng ẩm ướt, nhưng hơi nước đó lại không

có độ ấm, lạnh băng băng.

Thẩm Chiếu Nguyệt không cần hỏi cũng biết Văn Yến Tây lại tắm nước lạnh.

Trở lại phòng, Thẩm Chiếu Nguyệt không vui trừng mắt nhìn Văn Yến Tây: “Sao

anh lại tắm nước lạnh? Chẳng phải đã bảo không được tắm nước lạnh rồi sao?”

Tay đang cài cúc áo của Văn Yến Tây khựng lại, chột dạ nhìn đi chỗ khác: “Anh

thấy hơi nóng nên tắm nước lạnh cho mát mẻ”

Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn lớp sương hoa mỏng kết trên cửa sổ, rõ ràng không tin

lời Văn Yến Tây.

Sắp tháng 12 rồi, trạm y tế cũng bắt đầu đốt lò sưởi rồi, anh nóng cái nỗi gì?

Văn Yến Tây chịu đựng ánh mắt dò xét của Thẩm Chiếu Nguyệt, đi ra khỏi phòng

xuống bếp làm bữa sáng.

Ăn xong bát mì nóng hổi, Thẩm Chiếu Nguyệt mới thấy tay chân lạnh cóng của

mình có chút cảm giác.

Dưới sự hộ tống của Văn Yến Tây, Thẩm Chiếu Nguyệt thuận lợi đến trạm y tế,

bắt đầu một ngày làm việc mới.

Đến tối, Thẩm Chiếu Nguyệt rửa mặt đánh răng sớm rồi chui vào chăn.

Nhưng trong chăn không có Văn Yến Tây nên rất lạnh. Thẩm Chiếu Nguyệt cảm

thấy nhiệt độ cơ thể mình ủ mãi không ấm nổi. Văn Yến Tây lên giường chưa

được bao lâu, chăn đã ấm dần lên.

Thẩm Chiếu Nguyệt ôm cổ anh, hôn lên khóe miệng anh.

Cơ thể Văn Yến Tây rất thành thật, khoảnh khắc ôm lấy Thẩm Chiếu Nguyệt liền

có phản ứng chân thực nhất.

Nhưng anh nhịn xuống, chỉ dịu dàng đáp lại nụ hôn của cô.

Thẩm Chiếu Nguyệt nhận ra phản ứng của anh, trong đầu chợt lóe lên dáng vẻ

chột dạ không dám nhìn thẳng cô khi nói nóng buổi sáng nay, đột nhiên hiểu ra tại

sao anh lại tắm nước lạnh.

Thẩm Chiếu Nguyệt ôm cổ Văn Yến Tây, cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào cổ anh, cười

hỏi: “Chú út à, thực ra anh không cần nhịn vất vả thế đâu, có ý tưởng gì thì cứ nói

với em”

Văn Yến Tây nhìn đôi môi đỏ mọng đóng mở của cô, khó nhọc nuốt nước bọt, yết

hầu gợi cảm trượt lên xuống, giọng khàn khàn: “Ngoan nào, em đang có thai,

không tiện, anh không vất vả”

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thẩm Chiếu Nguyệt vuốt ve cằm Văn Yến Tây, cảm

nhận những sợi râu lún phún xanh xanh mới mọc, “Em có thể dùng chỗ khác giúp

anh”

Nói xong, tay cô bóp mạnh cằm anh một cái.

Văn Yến Tây lập tức hiểu ý ám chỉ của cô.

..

Văn Yến Tây được nếm mùi ngon ngọt nên không còn kìm nén bản thân nữa,

thỉnh thoảng lại quấn lấy Thẩm Chiếu Nguyệt đòi giúp.

Nhưng giá như anh là người bình thường thì Thẩm Chiếu Nguyệt đã chiều rồi.

Khổ nỗi anh thiên phú dị bẩm, lần nào cũng khiến cô mỏi nhừ tay, hôm sau cầm

kim châm cứu cũng không vững.

Cho nên khi Văn Yến Tây một lần nữa đưa ra lời cầu xin giúp đỡ, Thẩm Chiếu

Nguyệt một tay xoa bụng, một tay từ chối anh: “Chú út, có phải anh quên giao

ước trước đó của chúng ta rồi không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.