Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 189: Thím nhỏ cần gì cứ bảo cháu



Thời gian bước vào cuối năm, nhiệt độ ngày càng xuống thấp. Văn Yến Tây sợ

Thẩm Chiếu Nguyệt lạnh nên sớm đã nhóm lò sưởi lên.

Thẩm Chiếu Nguyệt sợ phòng kín quá dễ bị ngộ độc khí than, mỗi lần Văn Yến

Tây nhóm lò, cô đều nhắc anh không được đóng chặt cửa sổ, phải để khe hở cho

không khí lưu thông.

Trong thôn gần đó từng có người vì đốt lò than mùa đông, ngủ một giấc rồi đi luôn

không dậy nữa. Văn Yến Tây tự nhiên không dám lơ là, lần nào cũng không dám

đóng kín cửa phòng.

Trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, Thẩm Chiếu Nguyệt đứng trước gương

lớn, hơi nghiêng người ngắm nghía bản thân.

Mới mang thai năm tháng mà cô cảm thấy mình béo lên cả một vòng, thịt trên

mặt nhiều lên rõ rệt, nắn thử thấy mềm oặt.

“Haizz” Thẩm Chiếu Nguyệt khẽ thở dài, ngón tay lướt qua má nhưng bỗng dừng

lại. Béo thì có béo chút, nhưng da dẻ dường như còn đẹp hơn trước khi mang

thai, mịn màng bóng loáng, lộ ra vẻ hồng hào khỏe mạnh.

Nghĩ đến đây, Thẩm Chiếu Nguyệt xoay người lấy từ trong tủ ra một chiếc hũ gốm

nhỏ. Bên trong là bột mặt nạ cô tự chế từ bạch truật, bạch cập và bột ngọc trai,

trộn với nước hoa hồng và lòng trắng trứng gà thành dạng hồ. Cô cẩn thận đắp

lớp thuốc mỡ màu xanh nhạt lên mặt, cảm giác mát lạnh tức thì thấm vào da

thịt, thoải mái đến mức khiến cô nheo mắt lại.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói trầm thấp của Văn

Yến Tây: “Nguyệt Nguyệt, tối nay em muốn ăn gì?”

Thẩm Chiếu Nguyệt quay người lại với khuôn mặt xanh lè, vừa lúc Văn Yến Tây

đẩy cửa bước vào.

Văn Yến Tây nhìn thấy cô rõ ràng sững sờ một chút, ngay sau đó trong mắt ánh

lên ý cười: “Làm cái gì thế này? Biến mình thành người da xanh nhỏ à?”

“Đắp mặt nạ đó, tốt cho da lắm” Thẩm Chiếu Nguyệt ghé sát vào anh, chớp mắt,

“Em tự chế đấy, anh cũng làm tí không?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Văn Yến Tây bật cười, đưa tay véo nhẹ đôi má phúng phính của cô: “Đàn ông con

trai đắp mặt nạ gì chứ, kỳ cục”

“Có bắt anh đắp trước mặt người ngoài đâu, trước mặt em thì có gì mà xấu hổ?

Hơn nữa loại mặt nạ em chế này có thể làm chậm lão hóa da đấy. Đàn ông thỉnh

thoảng cũng phải tự chăm sóc bản thân chứ, nếu không suốt ngày dầm mưa dãi

nắng, dễ già nhanh lắm!” Thẩm Chiếu Nguyệt túm lấy tay áo anh, không chịu

buông tha, “Hơn nữa vốn dĩ anh đã lớn tuổi hơn em nhiều rồi, lại không bảo

dưỡng, chờ con sinh ra, đi ra đường người ta lại tưởng anh là ông nội chúng nó

mất”

Lời này chọc trúng tâm sự của Văn Yến Tây.

Chuyện anh lớn tuổi hơn Thẩm Chiếu Nguyệt nhiều vẫn luôn là một cái gai trong

lòng anh.

Bình thường anh có thể tỏ ra không để ý, nhưng từ khi cô mang thai, Văn Yến Tây

lại mạc danh để ý đến chuyện tuổi tác.

Văn Yến Tây trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngồi ngay ngắn xuống ghế: “Vậy đắp

nhiều chút”

Thẩm Chiếu Nguyệt phì cười thành tiếng, nhìn bộ dạng như gặp đại địch của anh,

trong lòng mềm nhũn. Cô cẩn thận bôi mặt nạ cho anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng di

chuyển vòng tròn trên mặt anh.

Văn Yến Tây nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ đầu ngón tay cô, bỗng nhiên mở

miệng: “Cả đơn vị đều biết anh sắp làm bố rồi”

“Ồ? Sao lại thế?” Thẩm Chiếu Nguyệt vừa bôi vừa hỏi.

“Hôm nay họp, mấy người qua vỗ vai anh bảo ‘Lão Văn, được đấy, song hỷ lâm

môn'” Trong giọng nói của Văn Yến Tây mang theo sự kiêu ngạo khó giấu, “Chính

ủy còn đặc biệt hỏi anh có cần điều chỉnh công việc để dành nhiều thời gian bên

em không”

Lòng Thẩm Chiếu Nguyệt ngọt ngào, nhưng lại cố ý trêu anh: “Thế anh nói sao?”

“Anh bảo không cần, vợ anh kiên cường lắm” Văn Yến Tây mở mắt ra, nhìn cô

vợ nhỏ mặt xanh lè trước mắt, “Nhưng mà Nguyệt Nguyệt này, nếu vất vả quá thì

nhất định phải nói với anh nhé”

“Biết rồi” Thẩm Chiếu Nguyệt bôi xong mặt nạ cho anh, hài lòng nhìn hai khuôn

mặt màu xanh lục, “Đợi mười lăm phút là rửa được”

nho-can-gi-cu-bao-chauhtml]

Hai vợ chồng mặt xanh lè ngồi đối diện, câu được câu chăng nói chuyện. Ánh đèn

vàng ấm áp phủ lên hai người đang tựa vào nhau một lớp viền vàng, trong không

khí tràn ngập mùi thảo dược thanh mát.

..

Một buổi chiều vài tuần sau, Thẩm Chiếu Nguyệt đang chuẩn bị thức ăn cho bữa

tối trong nhà thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô đỡ eo chậm rãi đứng dậy mở cửa, bất ngờ thấy Văn Kình.

Văn Kình đứng ở cửa, tay xách mấy gói giấy, bộ quân phục tôn lên dáng người

thẳng tắp.

“Văn Kình?” Thẩm Chiếu Nguyệt có chút ngạc nhiên, “Sao cháu lại tới đây?”

Văn Kình cười cười, giơ đồ trong tay lên: “Cháu kiếm được ít táo đỏ và óc chó vụ

mới năm nay, nghe nói bà bầu ăn tốt nên đặc biệt mang qua cho thím”

Thẩm Chiếu Nguyệt vội vàng tránh người: “Cảm ơn cháu, vậy thím không khách

sáo nhé!”

“Đều là người một nhà, khách sáo gì ạ. Thím nhỏ cần gì cứ bảo cháu” Văn Kình

đi vào, đặt đồ lên bàn, ánh mắt lơ đãng lướt qua bụng nhỏ đã nhô lên rõ rệt của

cô: “Gần đây sức khỏe thím thế nào? Nghe nói mang thai đôi, vất vả lắm phải

không ạ?”

“Cũng ổn, chỉ là dễ mệt thôi” Thẩm Chiếu Nguyệt cười ngượng ngùng, “Cháu cứ

ngồi tự nhiên, thím rót nước cho cháu”

“Không vội đâu ạ, để cháu tự làm” Văn Kình thấy cô định đi lấy ấm nước thì vội

vàng ngăn lại, “Thím đang nấu cơm ạ? Chú út đâu? Vẫn chưa về sao?”

“Chú ấy đi họp rồi, chưa về. Chú bảo trước 6 giờ sẽ về được” Thẩm Chiếu

Nguyệt chỉ vào rau trên bàn, “Thím đang định rửa rau đây”

Văn Kình nhìn rau xanh và chậu trên bàn, bỗng nhiên bắt đầu xắn tay áo: “Để

cháu giúp thím, thím ngồi nghỉ lát đi”

Thẩm Chiếu Nguyệt sửng sốt, vội xua tay: “Không cần đâu, thím cũng đang muốn

vận động chút, ngồi mãi cũng mệt”

Văn Kình đã đi tới trước chậu, liếc nhìn bụng Thẩm Chiếu Nguyệt, thuần thục cầm

rau bắt đầu rửa: “Thím mang hai đứa bé không dễ dàng, mấy việc này bớt làm

được tí nào hay tí ấy”

Thẩm Chiếu Nguyệt thấy cậu thái độ kiên quyết cũng không tiện từ chối nữa,

đành phải ngồi xuống một bên.

Nhớ tới chuyện Văn Kình bị trúng độc rắn mấy tháng trước, Thẩm Chiếu Nguyệt

liền hỏi: “Văn Kình, gần đây sức khỏe cháu thế nào? Còn thấy khó chịu ở đâu

không?”

“Khá tốt ạ, thuốc thím kê cháu vẫn uống đúng hạn mỗi ngày, không thấy khó

chịu gì cả” Văn Kình không ngẩng đầu lên, chăm chú rửa rau, “Cháu còn thấy

uống thuốc thím kê xong, người khỏe hơn trước nhiều”

Thẩm Chiếu Nguyệt cười nói: “Đó là do sức khỏe nền tảng của cháu vốn đã tốt

sẵn rồi”

Văn Kình ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Chứ thím nhỏ mang hai đứa vất vả hơn một

đứa nhiều, cần giúp gì cứ mở miệng. Cháu biết thím biết y thuật, mấy chuyện liên

quan đến kiểm tra cháu không giúp được gì. Nhưng mấy việc cần chạy vặt hay

dùng sức thì cứ giao cho cháu”

Lòng Thẩm Chiếu Nguyệt ấm áp: “Được, đến lúc cần cháu giúp, thím tuyệt đối

không khách sáo đâu”

Hai người câu được câu chăng trò chuyện, bỗng nhiên cửa truyền đến tiếng mở

khóa.

Cả hai đồng thời quay đầu lại, thấy Văn Yến Tây đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc

nhìn cảnh tượng trong bếp.

Ánh mắt Văn Yến Tây lướt qua đôi tay ướt sũng của Văn Kình và gương mặt tươi

cười của Thẩm Chiếu Nguyệt, lông mày hơi nhíu lại một chút khó phát hiện, rồi

ngay lập tức trở lại bình thường: “Văn Kình đến bao giờ thế?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.