Những ngày tháng mang thai của Thẩm Chiếu Nguyệt trôi qua khá thoải mái,
điều này phần lớn nhờ vào sự chăm sóc tỉ mỉ của Văn Yến Tây.
Anh gần như bao thầu tất cả việc nhà, không để Thẩm Chiếu Nguyệt động tay làm
bất cứ việc gì.
Mỗi ngày sau bữa tối, chỉ cần thời tiết cho phép, anh nhất định sẽ cùng cô đi dạo
trong sân nhỏ nửa giờ. Nhưng khi thời tiết chuyển lạnh, bản thân Thẩm Chiếu
Nguyệt lại không thích vận động, thường xuyên cuộn mình trên sô pha, đắp chăn
len, cầm một quyển sách đọc liền tù tì cả tiếng đồng hồ.
Văn Yến Tây dọn dẹp bát đũa xong đi ra, thấy cô vẫn ngồi trên giường, hỏi: “Hôm
nay có muốn ra ngoài đi dạo chút không? Bên ngoài nắng đẹp lắm”
Hiếm khi có ngày nghỉ, Văn Yến Tây có thể dành thời gian bên cô.
Thẩm Chiếu Nguyệt lắc đầu, dụi dụi mắt: “Không muốn động đậy, cứ ở nhà thôi
anh”
Văn Yến Tây không ép cô, chỉ chỉnh lại áo bông cho cô, đảm bảo cô không bị
lạnh. Anh biết rõ mang thai vất vả thế nào, mặc dù phản ứng thai kỳ của
Thẩm Chiếu Nguyệt so với nhiều bà bầu khác đã nhẹ hơn nhiều, nhưng anh vẫn
luôn chú ý đến sự thoải mái của cô từng chút một.
Ánh nắng sau giờ ngọ ấm áp mà không chói mắt, Thẩm Chiếu Nguyệt dựa vào sô
pha nghỉ ngơi, bỗng nhiên chuông cửa vang lên. Văn Yến Tây ra mở cửa, hóa ra
là Văn Khải Dân và Văn Kình đến.
“Bác cả, Văn Kình, sao mọi người lại tới đây?” Văn Yến Tây có chút ngạc nhiên.
Văn Khải Dân tay xách nách mang túi to túi nhỏ, cười ha hả nói: “Đến thăm
Nguyệt Nguyệt, dạo này con bé thế nào rồi?”
“Khá tốt ạ, vừa ăn trưa xong đang nghỉ ngơi” Văn Yến Tây tránh đường mời họ
vào.
Thẩm Chiếu Nguyệt nghe thấy tiếng động, định đứng dậy thì bị Văn Kình bước
nhanh tới ngăn lại: “Đừng dậy, chúng cháu chỉ ngồi một lát thôi”
Văn Khải Dân nhìn cái bụng đã to lên rõ rệt của Thẩm Chiếu Nguyệt, trong mắt
tràn đầy mong chờ: “Cái bụng này so với mấy hôm trước bác đến xem lại to hơn
chút rồi, xem ra cháu trai cháu gái của bác lớn nhanh lắm”
“Bác cả, lần nào đến bác cũng nói thế” Thẩm Chiếu Nguyệt cười nói, “Tuần trước
vừa mới gặp mà bác”
“Thế không giống nhau, bà bầu thay đổi từng ngày mà” Văn Khải Dân nói, bảo
Văn Kình mang đồ đến vào bếp, “Bác nhờ người kiếm ít phiến sâm từ tỉnh thành
về, tốt cho cả mẹ và thai nhi. Bảo Yến Tây hầm canh gà cho cháu uống. Còn có
sữa bột nữa, nghe nói bổ lắm, cứ uống đi, đừng có tiết kiệm, hết bác lại nhờ
người kiếm cho”
Văn Yến Tây nghe Văn Khải Dân nói xong, bất đắc dĩ cười: “Đợi Nguyệt Nguyệt
sinh xong, cháu có thể xuống ban cấp dưỡng cầm muôi được rồi đấy”
Văn Kình trêu chọc: “Chú út, đây là phúc của chú đấy, ai bảo chú là bố bọn trẻ cơ
chứ!”
Thẩm Chiếu Nguyệt cảm ơn Văn Khải Dân: “Cháu cảm ơn bác cả”
Văn Khải Dân nói nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Chiếu Nguyệt biết, trong thời đại vật tư
khan hiếm này, kiếm được những thứ tốt như vậy không chỉ cần tiền mà còn cần
mạng lưới quan hệ rộng lớn.
Văn Khải Dân xua tay không để ý: “Đều là người một nhà, cảm ơn với không cảm
ơn cái gì. Liêu Tỉnh rốt cuộc cũng hơi xa xôi, kinh tế phát triển kém Thượng Hải
không ít, bác sợ Nguyệt Nguyệt chịu thiệt thòi thôi!”
Thẩm Chiếu Nguyệt không còn lưu luyến gì với Thượng Hải nữa, cô nhìn Văn Yến
Tây với ánh mắt dịu dàng: “Yến Tây ở đâu thì nhà cháu ở đó, Thượng Hải đã sớm
không liên quan gì đến cháu rồi”
Văn Khải Dân nói: “Lời không thể nói thế được, đợi cháu sinh con xong, chính
sách nới lỏng hơn chút, muốn về thăm cũng được mà”
Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Văn Khải Dân và Văn Kình ngồi chưa đến một tiếng, uống chén trà, hỏi thăm tình
hình và kết quả khám thai của Thẩm Chiếu Nguyệt rồi đứng dậy ra về.
Văn Yến Tây biết họ sợ làm phiền Thẩm Chiếu Nguyệt nghỉ ngơi nên cũng không
giữ lâu, chỉ tiễn họ ra cửa.
“Có chuyện gì cứ qua tìm bác bất cứ lúc nào,” Văn Khải Dân vừa ra đến cửa liền
dặn dò, “Bất kể ngày hay đêm”
Tiễn bác và cháu trai xong, Văn Yến Tây trở lại phòng khách, phát hiện Thẩm
Chiếu Nguyệt lại đang gà gật. Bước sang tháng thứ năm của thai kỳ, cô rõ ràng
dễ mệt mỏi hơn, mỗi ngày đều phải ngủ ngắn vài lần.
Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, nhưng vẫn làm cô tỉnh giấc.
“Họ về rồi à?” Thẩm Chiếu Nguyệt mơ màng hỏi.
“Ừ, sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên ngồi một lát là về rồi” Văn Yến Tây ngồi
xuống bên cạnh cô, để cô dựa vào vai mình, “Ngủ tiếp đi, anh ở đây”
xong-lua-nay-ve-sau-khong-sinh-nuahtml]
Thẩm Chiếu Nguyệt an tâm dựa vào anh, rất nhanh lại chìm vào giấc mộng.
Đêm xuống, sau khi ăn tối xong, Thẩm Chiếu Nguyệt ngồi trên giường đọc sách,
bỗng nhiên bắp chân đau rút, không kìm được khẽ kêu lên.
Văn Yến Tây lập tức từ phòng tắm lao ra, tay vẫn còn dính bọt xà phòng: “Sao
thế?”
“Hình như bị chuột rút ở bắp chân” Thẩm Chiếu Nguyệt nhíu mày, xoa bắp chân
phải.
Văn Yến Tây vội vàng lau khô tay, ngồi xuống cuối giường, nhẹ nhàng đặt chân cô
lên đùi mình, thuần thục mát xa.
Từ giữa thai kỳ trở đi, Thẩm Chiếu Nguyệt thường xuyên bị chuột rút ban đêm.
Văn Yến Tây đã đặc biệt học kỹ thuật mát xa cho bà bầu, đêm nào cũng giúp cô
mát xa thư giãn.
“Lực thế này được không em?” Anh vừa xoa bóp cơ bắp chân cô vừa hỏi.
Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu, thoải mái dựa vào gối: “Tốt lắm, đúng chỗ đó, hơi
căng tức”
Văn Yến Tây cẩn thận mát xa cho cô, từ mắt cá chân đến bắp chân, rồi lên đùi,
thủ pháp chuyên nghiệp đến mức khó tin đây là người đàn ông trước kia đến kem
dưỡng da cũng lười bôi.
“Hôm nọ anh hỏi Viện trưởng Cao rồi, chị ấy bảo chuột rút giữa thai kỳ rất phổ
biến, có thể do bụng to, gánh nặng lên chân lớn, cũng có thể do thiếu canxi” Văn
Yến Tây nói, ấn nhẹ vào một huyệt vị nào đó, Thẩm Chiếu Nguyệt tức thì cảm
thấy vừa đau vừa đã.
“Anh giờ tay nghề chẳng kém gì thợ mát xa chuyên nghiệp cả” Thẩm Chiếu
Nguyệt trêu.
“Thì cũng toàn do em dạy tốt cả mà” Văn Yến Tây cười nói, “Nếu không phải bác
sĩ Thẩm dạy anh nhận biết huyệt vị, cách mát xa thì anh còn lâu mới biết!”
Văn Yến Tây vừa mát xa cho Thẩm Chiếu Nguyệt vừa nói: “Nguyệt Nguyệt,
mang thai vất vả quá. Bất kể trong bụng em là trai hay gái, chúng ta chỉ cần
hai đứa này thôi, sau này không sinh nữa”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Thẩm Chiếu Nguyệt cười: “Được”
Thực ra ngoại trừ cái bụng to lên, đi lại không còn nhanh nhẹn như trước, lạch
bạch như vịt bầu, và thỉnh thoảng bị chuột rút vào ban đêm thì mang thai cũng
không ảnh hưởng gì lớn đến Thẩm Chiếu Nguyệt.
Nhưng Văn Yến Tây luôn suy nghĩ cho cô, đứng ở góc độ của cô, nói không cảm
động chắc chắn là nói dối.
Kỳ nghỉ luôn ngắn ngủi, một ngày trôi qua rất nhanh.
Thẩm Chiếu Nguyệt về nhà sớm, thả Johnny từ trong không gian ra trước.
Johnny đã chuẩn bị sẵn xoài chua và thanh mai mà Thẩm Chiếu Nguyệt thích ăn,
mắt điện tử phát ra ánh sáng xanh dịu nhẹ: “Tiểu thư, có cần tôi cung cấp dịch vụ
mát xa không? Gần đây tôi mới tải về khá nhiều kiến thức chăm sóc bà bầu và
sản phụ, trong đó có cả kỹ thuật mát xa huyệt vị thai kỳ, tiểu thư có muốn thử
tay nghề của tôi không?”
Thẩm Chiếu Nguyệt cầm dĩa xiên một miếng xoài chua, gác đôi chân hơi sưng lên
sô pha: “Vậy Johnny thử xem, để tôi xem cậu và nam chủ nhân của cậu ai tay
nghề tốt hơn”
Johnny vươn cánh tay mát xa đặc chế ra, chuẩn xác tìm được huyệt vị trên chân
Thẩm Chiếu Nguyệt, dùng lực vừa phải ấn xuống.
Phải công nhận là thủ pháp của robot thực sự chuẩn xác và ổn định hơn con
người.
Thẩm Chiếu Nguyệt thoải mái nhắm mắt lại: “Không tồi”
Mắt Johnny sáng lên: “Tiểu thư, tôi và nam chủ nhân ai kỹ thuật tốt hơn?”
Thẩm Chiếu Nguyệt lại ăn thêm một miếng xoài chua, chủ trương làm bậc thầy
thăng bằng, không đắc tội bên nào: “Mỗi người một vẻ, chú út mát xa có độ ấm,
Johnny mát xa chuẩn xác hơn”
Kết thúc mát xa, Johnny còn nói thêm: “Tiểu thư, hôm nay là ngày nghe tim thai
định kỳ, có cần tôi kiểm tra cho cô không?”
Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu, vén áo len và áo giữ nhiệt lên, lộ ra cái bụng tròn vo.
Johnny sợ Thẩm Chiếu Nguyệt lạnh, lập tức vươn một thiết bị nghe tim thai nhỏ
từ trong người ra, nhẹ nhàng áp lên bụng cô. Một lát sau, trong phòng vang lên
tiếng tim đập mạnh mẽ và dồn dập —— như tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, đầy sức
sống và quy luật.
Mỗi lần nghe thấy âm thanh này, Thẩm Chiếu Nguyệt đều cảm động khó tả.
Nhưng cảm động xong, lại ẩn ẩn chút tiếc nuối vì Văn Yến Tây không thể nghe
thấy tiếng tim thai của con.
Nhưng không sao, họ sắp được gặp mặt nhau rồi.