Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 26: Thẩm Chiếu Nguyệt: Tiểu thúc còn độc thân không?



“Thật sự đồng ý với cậu là hủy bỏ hôn ước, cậu lại không vui” Thẩm Chiếu

Nguyệt có chút cạn lời. Quả nhiên, tuổi còn nhỏ đúng là dễ rối rắm, chẳng giống

chú út của cậu ta chút nào. Vừa rồi chẳng phải hắn gân cổ lên không thừa nhận,

muốn hủy bỏ sao? Giờ cô đổi người khác gả hắn lại không chịu!

“Cô cô cô” Văn Kình tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhà tư bản đều đáng ghét

thế này sao? Thảo nào bị bắt đi phê đấu!

“Văn Kình, mày câm miệng cho ông!” Văn Khải Dân quyết đoán trấn áp thằng

cháu.

“” Văn Kình bất mãn bĩu môi, rõ ràng hắn còn chưa kịp nói hết câu. Nhưng ông

nội đã lên tiếng, hơn nữa trông có vẻ rất giận, Văn Kình dù có bướng cũng vẫn

phải nghe lời ông.

Văn Khải Dân nhìn cháu trai, lại nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt, thở dài: “Thôi, dưa hái

xanh không ngọt”

Hai đứa này rõ ràng nhìn nhau không thuận mắt. Đặc biệt là Thẩm Chiếu Nguyệt,

nhìn thấy Văn Kình nói hai câu là xù lông, cũng đã tràn đầy ghét bỏ. Kỳ thật đừng

nói là Thẩm Chiếu Nguyệt, chính ông còn thấy ghét bỏ, tuy rằng cũng mới mười

chín tuổi, nhập ngũ cũng được vài năm, bề ngoài thoạt nhìn là một người đàn ông

trầm ổn đáng tin, nhưng thực tế vẫn là một thằng nhóc con! Người ta là con gái

nói hai câu đã nhảy dựng lên, một chút khí khái đàn ông cũng không có.

Mối hôn sự này. Thất bại thì thất bại vậy. Nhưng Thẩm Chiếu Nguyệt lặn lội

đường xa tới đây, là cháu gái cố nhân, ông dù sao cũng phải chiếu cố.

“Như vậy đi, ta làm chủ, trong bộ đội cháu để ý ai, ta làm mối cho cháu!” Văn Khải

Dân trầm ngâm một lát rồi nói, “Cháu thấy thế nào?”

“A,” Mắt Thẩm Chiếu Nguyệt sáng lên: “Thật ạ?”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Đương nhiên là thật” Văn Khải Dân gật đầu, tò mò đánh giá Thẩm Chiếu

Nguyệt. Xem phản ứng của cô bé này, cảm giác như đã có đối tượng, nhưng cô

bé không phải mới tới sao? Qua loa thế đã chấm được ai rồi? Vậy ông phải kiểm

tra cho kỹ mới được.

“Tư lệnh Văn, chú út cũng họ Văn, vậy chú ấy cũng ở đây đúng không ạ?” Thẩm

Chiếu Nguyệt không để ý ánh mắt dò xét của ông, hưng phấn hỏi.

Văn Kình: “?”

Hắn đột ngột ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thẩm Chiếu Nguyệt tràn đầy vẻ không thể

tin nổi. Hắn vừa rồi không nghe lầm chứ? Cô tiểu thư tư bản này quả nhiên gan

lớn, thế mà ngay cả chú út của hắn ở bộ đội cũng muốn nhúng chàm?

Văn Khải Dân cũng sửng sốt. Ông vừa rồi thậm chí đã nghĩ tới Giả Chính – người

cùng đi làm nhiệm vụ với Văn Yến Tây lần này, tuổi tác cũng thích hợp. Nhưng

thế nào cũng không ngờ tới, Thẩm Chiếu Nguyệt lại có hứng thú với tảng băng di

động Văn Yến Tây.

“Yến Tây nó ở tòa nhà phía sau” Văn Khải Dân trầm mặc một chút, vẫn thành

thật đáp.

“Vậy chú út hiện tại vẫn độc thân chứ ạ?” Thẩm Chiếu Nguyệt lại lần nữa truy

vấn. Nếu phải, thì cô phải nỗ lực thôi, hiếm khi gặp được người đàn ông hợp mắt

như vậy!

“Khụ” Văn Khải Dân bị nước bọt sặc, nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt với ánh mắt

phức tạp hơn vài phần.

“Này này!” Văn Kình càng khiếp sợ và phẫn nộ chất vấn: “Thẩm Chiếu Nguyệt cô

có ý gì?”

Thẩm Chiếu Nguyệt cười ngọt ngào với hắn: “Ý là” Cô cố ý kéo dài giọng: “Tôi

chấm chú út của cậu rồi”

“Cô!” Mặt Văn Kình xanh mét. Rõ ràng là hắn không muốn cái hôn ước này, sao

giờ đột nhiên lại có cảm giác bị cắm sừng thế nhỉ? “Cô si tâm vọng tưởng!” Văn

Kình giận dữ nói.

Thẩm Chiếu Nguyệt trực tiếp lờ đi Văn Kình đang nổi trận lôi đình, ánh mắt sáng

quắc nhìn chằm chằm Văn Khải Dân: “Cho nên Tư lệnh, chú út vẫn độc thân đúng

không ạ?”

“Yến Tây à” Văn Khải Dân vuốt cằm, thần sắc có chút ý vị thâm trường.

Văn Yến Tây tuy cũng họ Văn, lại không phải con ruột ông, mà là con trai lúc tuổi

già của em trai ông. Gia đình em trai ông năm xưa vì bị gián điệp hãm hại đã

không còn ai, cả nhà chỉ còn lại mỗi đứa bé này. Nhưng Văn Yến Tây mấy năm

trước khi làm nhiệm vụ bị trọng thương, bác sĩ chẩn đoán. khó có con nối dõi.

Việc này không truyền ra ngoài, nhưng Văn Yến Tây đến nay 28 tuổi vẫn chưa kết

hôn, thực ra cũng là vì không muốn làm lỡ dở con gái người ta.

Văn Khải Dân nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, cuối

cùng hóa thành tiếng thở dài: “Hay là, cháu chọn người khác đi?”

chieu-nguyet-tieu-thuc-con-doc-than-khonghtml]

Tuy ông cũng nhìn Văn Yến Tây lớn lên, thấy nó 28 tuổi đầu chưa có vợ cũng sốt

ruột. Nhưng Thẩm Chiếu Nguyệt là cháu gái bạn thân, ông cũng không thể hại

người ta được phải không?

Thẩm Chiếu Nguyệt sóng mắt lưu chuyển, thu hết sự do dự của ông lão vào đáy

mắt. Nếu không nói thẳng là “có đối tượng”, thì mặc kệ là chưa vợ hay góa vợ,

tóm lại hiện tại là độc thân. Nhận thức này làm ngọn lửa nhỏ trong lòng cô “phụt”

một cái bùng lên cao.

“Không cần đâu ạ, cháu thấy chú út rất tốt mà” Thẩm Chiếu Nguyệt lắc đầu, thái

độ rất kiên định. Đàn ông ấy mà, vẫn phải dựa vào chính mình tranh thủ! Tuy cô

và Văn Yến Tây chỉ ở chung trên tàu một thời gian ngắn, nhưng các phương diện

của hắn đều khá tốt, thế nào cũng hơn gấp trăm lần thằng nhóc vừa nói một câu

đã xù lông trước mắt này.

“Nha đầu Thẩm” Đốt ngón tay thô ráp của Văn Khải Dân gõ lên tay vịn ghế mây,

phát ra tiếng trầm đục: “Cháu nói thật chứ?”

Đáy mắt ông xẹt qua một tia sáng phức tạp. Mấy năm nay ông nhìn Yến Tây biến

mình thành một cỗ máy tác chiến tinh vi lạnh băng, sao lại không đau lòng? Chỉ là

bản thân Văn Yến Tây kháng cự, ông mấy năm nay cũng không tìm được người

thích hợp, cứ thế trì hoãn. Hiện tại Thẩm Chiếu Nguyệt đã có ý này, khiến Văn

Khải Dân không khỏi cũng có chút động lòng.

“Đương nhiên, Tư lệnh nếu để cháu tự chọn, cháu chọn chú út!” Thẩm Chiếu

Nguyệt nói, thậm chí còn ném cho Văn Kình bên cạnh một ánh mắt khiêu khích.

Quả nhiên, Văn Kình bị chọc tức điên, mắt trừng như muốn phun lửa. Ấu trĩ! Cô

thầm đảo mắt, nhưng không giấu được khóe môi đang nhếch lên, vui vẻ hừ điệu

nhạc trong lòng.

“Được!” Văn Khải Dân đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, làm kinh động lũ chim sẻ đang

nghe lén ngoài cửa sổ. Ông chắp tay sau lưng đi tới bên cửa sổ, ánh hoàng hôn

mạ lên ông một viền vàng: “Ngày mai ta sẽ đi thăm dò ý tứ của thằng nhóc đó”

Nếu hai người thật sự thành đôi, ông coi như giải quyết được hai mối lo lớn cùng

lúc.

Văn Kình vừa nghe cô thật sự muốn chọn Văn Yến Tây, mà ông nội thế nhưng

cũng đồng ý, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Cô còn muốn làm thím nhỏ của tôi á?” Ngón tay hắn chỉ vào Thẩm Chiếu Nguyệt

run lên, giọng nói mang theo cảm giác hoang đường khó tin.

Thấy Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn sang, khóe miệng Văn Kình xếch lên một nụ cười

châm chọc: “Chú út tôi ở quân khu nổi tiếng là ‘Diêm Vương sống’, cái loại tiểu

thư nũng nịu như cô”

“Đủ rồi!” Lời còn chưa dứt, Văn Khải Dân liền vỗ một cái vào lưng cháu trai, lực

đạo lớn đến mức làm Văn Kình lảo đảo.

Văn Kình: “?” Ông nội, cháu mới là cháu trai ông mà!

Thẩm Chiếu Nguyệt lười biếng ngoáy tai, đến cái liếc mắt cũng không thèm cho

hắn. Bộ dáng không chút để ý này càng như đổ thêm dầu vào lửa, Văn Kình tức

đến mức cúc áo quân phục cũng bung ra hai cái.

“Cô đừng có nằm mơ, mắt nhìn của chú út tôi cao lắm, không thể nào nhìn trúng

cô đâu!” Văn Kình giận dữ hét.

Mắt thấy Văn Khải Dân lại muốn vỗ một cái nữa, Văn Kình đã có phòng bị vội

vàng né tránh, làm cái tát này rơi vào khoảng không.

“Được rồi đấy!” Văn Khải Dân trừng mắt nhìn cháu trai: “Đi dọn phòng cho khách

đi, tối nay để Chiếu Nguyệt ở lại đây trước” Văn Khải Dân nheo mắt, giọng điệu

không thể nghi ngờ: “Nhanh tay nhanh chân lên!”

“Chậc!” Văn Kình ngạnh cổ, không tình nguyện đi trải giường, trong miệng còn

lẩm bẩm: “Tiểu thư nhà tư bản đúng là phiền phức”

Thẩm Chiếu Nguyệt xách vali của mình lên, chào hỏi Văn Khải Dân rồi đi theo sau

Văn Kình lên lầu. Cất xong vali, Thẩm Chiếu Nguyệt dựa vào khung cửa nhìn Văn

Kình bận rộn. Không biết có phải do có người nhìn hay không, động tác của Văn

Kình có vẻ luống cuống tay chân.

“Phụt” Nhìn bộ dạng chật vật bị vỏ chăn cuốn lấy tay của hắn, Thẩm Chiếu

Nguyệt rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.

“Cô cười cái gì?” Văn Kình đột ngột quay đầu lại, tai đỏ bừng: “Có bản lĩnh thì cô

tự làm đi!”

Đáng ghét! Hắn hung tợn giũ cái ga giường đang nhăn nhúm, càng làm càng rối.

Thẩm Chiếu Nguyệt vô tội dang hai tay. “Tôi xác thực là không biết làm a” Cô

nghiêng đầu, cố ý kéo dài giọng: “Rốt cuộc tôi là ‘tiểu thư nhà tư bản’ mà ~”

“” Văn Kình tức đến mức thái dương thình thịch nhảy, động tác giật lấy cái áo

gối cứ như đang bóp cổ kẻ thù. Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn chẳng

khác gì con quân khuyển đang xù lông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.