Thẩm Chiếu Nguyệt cúi đầu nhìn đôi giày vừa được Văn Yến Tây đích thân đi
vào.
“Thật là” Cô lí nhí lầm bầm, không ngờ Văn Yến Tây trông cục mịch thế mà lại
đột nhiên làm hành động này. Nhưng phải công nhận, cảm giác mập mờ này cũng
“phê” phết.
Khóe môi Thẩm Chiếu Nguyệt khẽ nhếch, lê dép vào phòng. Cô không vào thẳng
không gian mà giả vờ lục lọi trong cái vali da mang theo một lúc, thực ra là lén lấy
bộ ngân châm gia truyền từ không gian ra. Dù sao chú út cũng là Đoàn trưởng,
thính lực chắc chắn rất tốt, nếu cô cứ im lìm tìm đồ trong phòng thì cũng kỳ. Thế
nên để đề phòng vạn nhất, Thẩm Chiếu Nguyệt làm bộ lấy từ vali. Cô có mấy bộ
ngân châm, bộ gia truyền này quý nhất, bình thường ít khi dùng đến.
Khi cô quay lại phòng khách, Văn Yến Tây đã khôi phục vẻ trầm ổn thường ngày,
ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, như thể người đàn ông ôn nhu xỏ giày cho cô vừa rồi
chỉ là ảo giác.
“Chú út, để em châm cho anh vài mũi trước nhé” Thẩm Chiếu Nguyệt cười tươi
rói lắc lắc bộ kim châm trong tay.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Văn Yến Tây ngước mắt nhìn cô và bao kim châm trên tay, khẽ gật đầu: “Ừ” Hắn
thậm chí không hỏi tại sao phải châm cứu, cứ thế dứt khoát đồng ý. Sự tin tưởng
không chút do dự này làm Thẩm Chiếu Nguyệt rất vui, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
“Vậy anh cởi áo ra đi” Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh và chuyên nghiệp nhất có
thể. Cô cũng chỉ có một xíu xiu muốn ngắm thôi, chủ yếu vẫn là để chữa bệnh mà!
“” Văn Yến Tây cúi đầu nhìn mình, “Còn phải cởi nữa à?” Cái áo may ô này hình
như cũng đâu che được gì mấy?
“Cần chứ” Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu vẻ mặt nghiêm túc.
Văn Yến Tây nghe vậy liền cởi phắt chiếc áo may ô, để lộ thân trên tráng kiện.
Những đường nét cơ bắp do tập luyện lâu năm hiện rõ dưới ánh đèn, vài vết sẹo
cũ vắt ngang trên làn da màu mật ong, âm thầm kể lại sự gian khổ của đời quân
ngũ. Dù đã chuẩn bị tinh thần để “soi”, nhưng khi nhìn thấy tận mắt, mi mắt Thẩm
Chiếu Nguyệt vẫn không kìm được mà giật giật.
Cô trấn tĩnh lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên vết sẹo dữ tợn trên vai hắn. Cơ
bắp dưới tay cô lập tức căng cứng như dây cung kéo căng, khiến vết sẹo cũng
hơi gồ lên.
“Cái đó, anh chịu khó chút nhé” Cô rút cây kim dài nhất, tìm đúng huyệt vị: “Em
bắt đầu từ chỗ này”
Khoảnh khắc kim châm xuyên vào, cơ bắp Văn Yến Tây càng căng chặt, nhưng
rất nhanh sau đó lại thả lỏng dần dưới thủ pháp thành thạo của cô. Kỹ thuật của
cô rất tốt, chỉ có cảm giác hơi nhói như kiến cắn lúc kim đi vào.
Ngân châm chuyển động linh hoạt trên đầu ngón tay cô, nhưng Văn Yến Tây lại
có chút mất tập trung. Cô ghé sát quá, gần đến mức nghe thấy tiếng thở nhẹ
nhàng, gần đến mức những sợi tóc rủ xuống thỉnh thoảng lướt qua cánh tay hắn
gây cảm giác ngứa ngáy. Mùi hương thoang thoảng như hoa lê đầu xuân vờn
quanh mũi, thanh mát pha chút ngọt ngào, khiến hắn không tài nào tập trung
được.
“Xong rồi” Một lúc sau, Thẩm Chiếu Nguyệt thu kim: “Sau này thỉnh thoảng châm
cứu cho anh, kết hợp với dược thiện điều dưỡng, bệnh ngầm của anh sẽ cải
thiện được nhiều đấy” Cô vừa nói vừa cẩn thận cất kim vào bao.
Đợi một lúc không thấy Văn Yến Tây đáp lại, Thẩm Chiếu Nguyệt nghi hoặc nhìn
sang: “Chú út?”
“?” Văn Yến Tây hoàn hồn: “Em vừa nói gì?”
“Em nói sau này phải châm cứu định kỳ” Thẩm Chiếu Nguyệt có vẻ hơi bất lực,
“Anh vừa nghĩ gì thế?”
“. Được” Văn Yến Tây khựng lại, “Không nghĩ gì cả” Vừa rồi hắn chỉ mải nhìn
cái miệng nhỏ nhắn của cô đóng mở, chứ có biết cô lải nhải cái gì đâu.
Châm cứu xong, Thẩm Chiếu Nguyệt rót cốc nước đưa cho hắn: “Uống nước đi”
yen-tay-luong-cua-toi-giao-cho-em-quan-lyhtml]
Văn Yến Tây nhận lấy, uống cạn một hơi. Nước vào cổ họng mát lạnh ngọt lành,
vị không giống nước bình thường lắm. Nhưng tâm trí hắn lúc này không đặt ở đó
nên không để ý sự khác biệt nhỏ này, chỉ cho là tác dụng tâm lý. Văn Yến Tây đâu
biết Thẩm Chiếu Nguyệt đã lén đổi hết nước trong nhà thành nước linh tuyền.
“Đúng rồi chú út” Thấy hắn uống xong, Thẩm Chiếu Nguyệt hỏi tiếp: “Em muốn
vào trạm y tế làm việc, có cần thi chứng chỉ gì không?”
“Em muốn vào trạm y tế?” Văn Yến Tây rõ ràng ngạc nhiên, nhíu mày. Hắn không
ngờ Thẩm Chiếu Nguyệt lại đột nhiên đưa ra ý tưởng này.
“Đúng vậy” Thẩm Chiếu Nguyệt vẻ mặt thản nhiên, “Thì em cũng phải kiếm việc
gì làm chứ, chẳng lẽ ngày nào cũng ở nhà ăn bám à?”
“Em không cần đi làm cũng được” Văn Yến Tây nói, rồi chợt nhận ra mình sơ
suất điều gì. Hắn đứng dậy, vào phòng lấy ra một chiếc hộp có khóa, trịnh trọng
đặt vào tay Thẩm Chiếu Nguyệt.
“Đây là?” Thẩm Chiếu Nguyệt nghi hoặc nhìn chiếc hộp, không hiểu sao Văn
Yến Tây lại đưa cái này cho cô.
“Lương và phụ cấp của tôi” Giọng Văn Yến Tây trầm thấp, ngữ khí trịnh trọng:
“Về sau đều giao cho em quản lý”
Thẩm Chiếu Nguyệt trợn tròn mắt, chiếc hộp suýt rơi khỏi tay. Cô chỉ muốn tìm
việc làm để giếc thời gian, sao tự nhiên lại thành tiếp quản quyền tài chính thế
này? Chẳng lẽ Văn Yến Tây tưởng cô muốn đi làm vì thiếu tiền à?
“Em không có ý đó” Cô dở khóc dở cười định giải thích nhưng bị Văn Yến Tây
ngắt lời.
“Tôi biết” Hắn nhìn cô chằm chằm: “Nhưng đây là trách nhiệm của tôi”
Chiếc hộp tuy không lớn nhưng nặng trịch, các góc cạnh còn có vết mòn, chứng
tỏ đã theo Văn Yến Tây nhiều năm. Thẩm Chiếu Nguyệt ướm thử sức nặng, đoán
chừng bên trong là toàn bộ tiền tiết kiệm mấy năm nay của hắn. Nghĩ cũng phải,
Văn Yến Tây ăn ở đều trong quân đội, lương Đoàn trưởng cũng không thấp, bên
trên còn có bác cả là Tư lệnh lo liệu, quanh năm suốt tháng hắn chẳng tiêu gì,
hộp tiền này chắc chắn không ít.
Mắt cô đảo một vòng, bỗng nở nụ cười ranh mãnh, tung nhẹ chiếc hộp trên tay:
“Nhưng mà báo cáo kết hôn chưa được duyệt đâu, chú út không sợ em ôm tiền
bỏ trốn à?” Giọng cô cao vút, mang theo sự trêu chọc nghịch ngợm.
Văn Yến Tây nghe vậy, ánh mắt khẽ động. Hắn bước lên một bước, bóng dáng
cao lớn bao trùm lấy cô, ngón tay thon dài ấn nhẹ lên nắp hộp: “Em có thể thử
xem” Giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự chắc chắn không thể nghi ngờ, nhưng lại
mạc danh mang theo vài phần dung túng, rõ ràng đã nhìn thấu trò mèo của cô.
Sự áp sát bất ngờ khiến tai Thẩm Chiếu Nguyệt nóng bừng, suýt không giữ nổi
cái hộp. Người này, cũng biết “thả thính” ra phết! Nhưng cô là người xuyên không
đến từ tương lai, sao có thể thua được?
Thẩm Chiếu Nguyệt đột ngột ghé sát lại, gần đến mức thấy rõ hình ảnh mình phản
chiếu trong đồng tử Văn Yến Tây, đôi mắt sáng lấp lánh: “Nếu em chạy thật, chú
út có đích thân đi bắt em không?” Hơi thở ấm áp cố ý lướt qua yết hầu hắn, hài
lòng nhìn nơi đó khẽ chuyển động.
Ánh mắt Văn Yến Tây tối sầm lại, ngón tay buông thõng bên người vô thức nắm
chặt. Hắn chỉ giao quyền tài chính trong nhà thôi mà, sao tình hình lại biến chuyển
thành thế này? Hơi thở mềm mại thơm mát của Thẩm Chiếu Nguyệt kề ngay tấc
gang, khiến hắn nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào. Vị sĩ quan sắt đá từng
đối mặt với mưa bom bão đạn không đổi sắc, giờ phút này lại rối loạn vì sự tiếp
cận của một cô gái nhỏ.
Nhìn đường cằm căng chặt và vành tai hơi ửng đỏ của hắn, Thẩm Chiếu Nguyệt
thấy trêu chọc chú út cũng vui phết. Hì hì ~
Nhưng cô biết điểm dừng, rụt về như con mèo vừa ăn vụng xong, thỏa mãn lùi lại
chỗ cũ, còn cố ý lắc lắc hộp tiền trước mặt Văn Yến Tây: “Vậy chú út, số tiền này
em nhận nhé!” Giọng nói lanh lảnh đầy vẻ đắc ý, khóe mắt đuôi mày đều tràn
ngập niềm vui chiến thắng.
Văn Yến Tây hoàn hồn, nhìn cô gái nhỏ cười ranh mãnh như hồ ly trước mặt, vẻ
lạnh lùng trên mặt bất giác dịu đi. Hắn đưa tay day day trán, kéo câu chuyện trở
lại đúng hướng: “Vào quân đội làm việc cũng cần thẩm tra lý lịch chính trị”
Quy trình xét duyệt cũng không khác gì xét duyệt báo cáo kết hôn, báo cáo kết
hôn của hắn mà được thông qua thì Thẩm Chiếu Nguyệt đương nhiên có thể vào
trạm y tế.