Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 50: Ma cũ bắt nạt ma mới



Thẩm Chiếu Nguyệt đưa tay nắm lấy: “Tôi sẽ cố gắng hết sức” Cô mỉm cười nhẹ,

má lúm đồng tiền hiện lên.

Cao Văn nhìn cô gái tưởng chừng yếu đuối nhưng ánh mắt lại kiên định này, chợt

cảm thấy có lẽ mình đã chủ quan. Bà quay người đẩy cửa văn phòng: “Đi theo tôi,

tôi dẫn cô đi làm quen môi trường” Giọng điệu đã ôn hòa hơn lúc nãy nhiều.

“Đây là phòng thuốc, đây là phòng khám, đây là phòng bệnh” Cao Văn vừa đi

vừa giới thiệu, vạt áo blouse trắng nhẹ bay theo bước chân nhanh nhẹn của bà.

Thẩm Chiếu Nguyệt đi theo sau, ánh mắt cẩn thận quan sát từng phòng, ghi nhớ

kỹ bố cục trong đầu. Nơi này thuốc men không nhiều, tuy là trạm y tế nhưng

không có mùi thuốc sát trùng nồng nặc như bệnh viện đời sau.

“Hiện tại trạm y tế chúng ta có tổng cộng năm quân y, đều là người có thâm niên”

Cao Văn nói, chỉ vào mấy bác sĩ đang trực ban. Họ đều trên 30 tuổi, cử chỉ toát

lên vẻ trầm ổn.

“Ngoài ra còn có vài y tá” Cao Văn dừng lại, quay sang nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt:

“Cô mới đến, cứ bắt đầu làm từ y tá trước đã”

Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn theo hướng tay bà chỉ, trạm y tá có vài cô gái tuy trẻ

hơn nhưng cũng đều lớn tuổi hơn cô. Họ dáng người cao ráo, nói chuyện mang

đậm chất giọng phương Bắc, đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá cô gái phương

Nam mới đến này.

“Vâng” Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu đồng ý, không có ý kiến gì về việc làm y tá.

Cô là người mới, lại được Chính ủy đặc cách đưa vào, không được tin tưởng

ngay cũng là chuyện thường tình.

“Các cô lại đây!” Cao Văn vẫy tay với mấy cô y tá, “Đây là người mới đến, Thẩm

Chiếu Nguyệt, các cô hướng dẫn cô ấy một chút”

Nghe vậy, mấy cô y tá vừa rồi còn tò mò liền xúm lại vây quanh Thẩm Chiếu

Nguyệt.

“Chào mọi người” Thẩm Chiếu Nguyệt cười ngoan ngoãn.

Nghe giọng nói mềm mại của cô, các y tá càng thêm tò mò.

“Cô là người phương Nam à?” Một y tá mặt tròn hỏi trước. Thẩm Chiếu Nguyệt

gật đầu xác nhận.

“Phương Nam chẳng phải toàn là mấy ‘tiểu thư tư bản’ sao?” Một y tá khác đột

nhiên thốt lên.

Lời này vừa ra, bầu không khí nhiệt tình lập tức đông cứng, biểu cảm của các y tá

đều trở nên vi diệu. Thời điểm này, hai chữ ‘tư bản’ thực sự rất nhạy cảm.

“Tiểu thư tư bản không phải nên bị đưa đi lao động cải tạo sao? Sao lại vào trạm

y tế quân đội?” Một y tá thì thầm.

“Chắc là chạy chọt quan hệ rồi?”

“Suỵt, bé mồm thôi!”

Các y tá bắt đầu xì xào bàn tán. Thẩm Chiếu Nguyệt giả vờ không nghe thấy, vẫn

giữ nụ cười trên môi.

Cao Văn liếc nhìn đám người đang thì thầm, ho khan một tiếng: “Rảnh rỗi quá

không có việc gì làm à?”

Các y tá lập tức im bặt, ai nấy cúi đầu. Cao Văn trong lòng hiểu rõ: Thẩm Chiếu

Nguyệt tuy từ phương Nam đến, nhưng đã qua được thẩm tra chính trị, lại được

Chính ủy đặc phê thì thân phận bối cảnh chắc chắn không có vấn đề. Mấy cô

nhóc này đúng là kiến thức hạn hẹp.

bat-nat-ma-moihtml]

“Cô cứ đi theo họ làm quen công việc trước đi!” Cao Văn quay sang dặn dò Thẩm

Chiếu Nguyệt, giọng điệu dịu hơn. Bà cố ý vỗ vai Thẩm Chiếu Nguyệt, hành động

này lọt vào mắt tất cả các y tá xung quanh.

Thẩm Chiếu Nguyệt hiểu ý gật đầu, khóe môi vương nét cười nhạt: “Vâng, Viện

trưởng Cao” Giọng cô bình thản, không hề bị những lời bàn tán vừa rồi ảnh

hưởng.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Cao Văn hài lòng gật đầu, trừng mắt cảnh cáo mấy y tá lắm mồm rồi mới quay

người rời đi.

Hành lang yên tĩnh trở lại, mấy cô y tá nhìn nhau, nhất thời không ai dám lên

tiếng. Cuối cùng, cô y tá mặt tròn phản ứng nhanh nhất, cười gượng bước lên:

“Đồng chí. Thẩm, tôi đưa cô đi thay quần áo trước nhé?” Cô ấy xoa tay, trông có

vẻ hơi căng thẳng.

“Vâng, cảm ơn chị!” Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu, cười tít mắt.

Thấy cô có vẻ dễ gần, một y tá buộc tóc đuôi ngựa do dự định bắt chuyện, nhưng

chưa kịp bước chân đã bị đồng nghiệp bên cạnh kéo lại.

“Cô ngốc à!” Cô y tá kia hạ giọng, vẻ mặt lo lắng: “Nhỡ cô ta đúng là ‘tiểu thư tư

bản’ thật, cô thân thiết quá coi chừng bị liên lụy đấy!”

Một y tá khác cũng ghé vào, thì thầm bí hiểm: “Tôi nghe nói ấy, mấy cô ‘tiểu thư

tư bản’ tính tình quái gở lắm, vừa nắng đã mưa ngay được. Tốt nhất là tránh xa

một chút!”

Tiếng xì xào dù cố tình đè thấp nhưng vẫn lọt rõ vào tai giữa hành lang yên tĩnh.

Bước chân Thẩm Chiếu Nguyệt hơi khựng lại, may mà cô không phải nguyên chủ

nên không đến mức bị những lời này làm tổn thương. Cô điềm nhiên theo sau y tá

mặt tròn vào phòng thay đồ, nụ cười trên mặt vẫn không tắt.

Y tá mặt tròn đi trước nghe thấy mấy lời bàn tán, trong lòng cũng lo lắng, lén liếc

nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt. Cô đồng nghiệp mới này trông hiền lành thế kia, sao

cũng chẳng giống tiểu thư tư bản kiêu kỳ trong lời đồn tẹo nào?

Sau khi thay áo blouse trắng, cả buổi sáng Thẩm Chiếu Nguyệt chẳng có ai hỏi

han. Các y tá coi cô là “tiểu thư tư bản”, ai nấy tránh như tránh tà, đến cái liếc

mắt cũng không dám. Trạm y tế ít bệnh nhân, cô là lính mới cũng chẳng có ai tìm

khám, Thẩm Chiếu Nguyệt cũng mừng vì được rảnh rỗi. Cô ngồi yên một góc trạm

y tá, xem sổ tay y tế, thỉnh thoảng ngẩng lên quan sát quy trình làm việc của mọi

người.

Thời gian nhoáng cái đã đến trưa. Mới 11 rưỡi, các y tá đã thu dọn đồ đạc, tốp

năm tốp ba rủ nhau đi nhà ăn.

“Đi đi, nhanh lên đi ăn cơm”

Họ gọi nhau í ới nhưng tuyệt nhiên không ai gọi Thẩm Chiếu Nguyệt.

Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn bóng lưng họ, nhẹ nhàng gấp cuốn sổ tay lại. Cô chỉnh

lại cổ áo blouse, ung dung đứng dậy, giữ khoảng cách vừa phải đi theo sau.

Các y tá đi sớm nên nhà ăn còn vắng, các chiến sĩ vẫn đang tập luyện. Họ quen

đường đi thẳng đến cửa sổ lấy cơm, Thẩm Chiếu Nguyệt lặng lẽ xếp cuối hàng.

Bác cấp dưỡng thấy gương mặt mới thì nhìn thêm vài lần nhưng không nói gì,

vẫn múc cho cô một thìa thịt đầy.

Các y tá khác không để ý đến Thẩm Chiếu Nguyệt, cô tự tìm một bàn khác ngồi

ăn, ăn xong thì đi.

Trưa tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Thẩm Chiếu Nguyệt xem qua số thuốc trong

phòng thuốc. Có lẽ do trạm y tế không có người biết Đông y nên phòng thuốc

toàn là thuốc Tây, thảo dược thì chỉ có mấy loại cầm máu cơ bản nhất.

“Có ai không? Chúng tôi đến lấy” Tiếng gọi oang oang bên ngoài cắt ngang

dòng suy nghĩ của cô.

Thẩm Chiếu Nguyệt nghe tiếng thò đầu ra, thấy hai chiến sĩ trẻ mặc đồ huấn

luyện đứng ở cửa sổ lấy thuốc. Người vừa gọi to nhìn thấy cô bỗng im bặt, khuôn

mặt sạm nắng đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Không khí

như ngưng đọng vài giây. Yết hầu cậu chiến sĩ chuyển động mấy cái, mãi không

nói hết được nửa câu sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.