Công việc ở trạm y tế ngày thường khá nhẹ nhàng, nếu không có ca trực thêm thì
giờ tan làm cũng sớm. Thẩm Chiếu Nguyệt thay đồ xong, bước ra cổng trạm y tế
thì thấy tiếng hô khẩu hiệu trên sân tập phía xa vẫn vang lên không dứt. Cô dừng
lại nghe một lúc, nghĩ Văn Yến Tây chắc còn bận, bèn không đợi nữa, về nhà lấy
ít đồ rồi đi thẳng đến nhà Tư lệnh Văn.
“Con bé đến rồi à?” Vừa đến cổng, cô đã nghe thấy tiếng Văn Khải Dân oang
oang. Ông cụ cười ha hả ra đón, tự mình mở cổng cho cô: “Ta bảo bên cấp
dưỡng làm trước mấy món ngon, chỉ chờ cháu thôi đấy!”
Vừa vào cửa, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi. Trên bàn ăn bày biện thịnh
soạn: thịt chiên giòn vàng ruộm (Oa Bao Nhục), món cà tím xào khoai tây ớt xanh
bóng bẩy (Địa Tam Tiên), rau xào thập cẩm đầy màu sắc, và một âu canh sườn
bốc khói nghi ngút rắc hành hoa xanh mướt.
“Tư lệnh, thế này thịnh soạn quá ạ?” Thẩm Chiếu Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt,
quy cách này còn cao hơn lần trước.
“Báo cáo kết hôn của cháu và Yến Tây chẳng phải đã được duyệt rồi sao? Cháu
lại vừa vào trạm y tế làm việc, không phải ăn mừng tử tế à?” Văn Khải Dân vui vẻ
nói.
“Cảm ơn Tư lệnh ạ” Thẩm Chiếu Nguyệt cảm động. Tấm lòng của ông cụ khiến
cô lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng sự ấm áp gia đình ở thế giới xa lạ này.
“Đều là người một nhà, khách sáo cái gì?” Văn Khải Dân xua tay, rồi nghiêm mặt
nói: “Nhưng mà báo cáo kết hôn đã duyệt rồi, sau này đừng gọi Tư lệnh nữa”
Khóe mắt ông cười đến híp lại: “Theo thằng Yến Tây gọi là bác cả đi”
Thẩm Chiếu Nguyệt ngọt ngào gọi một tiếng: “Bác cả!”
Tiếng gọi này khiến Văn Khải Dân sướng rơn người, liên tục đáp: “Ừ! Tốt! Tốt!”
Hai người vào phòng khách ngồi chờ, Thẩm Chiếu Nguyệt định xuống bếp lấy bát
đũa giúp.
“Con bé này, không cần vội” Văn Khải Dân giữ cô lại, giọng điệu đầy vẻ cưng
chiều của bậc cha chú: “Cứ ngồi đợi là được. Đợi hai thằng nhóc kia về, để chúng
nó làm”
“Vâng ạ” Thẩm Chiếu Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
Không lâu sau, cửa mở, Văn Yến Tây đi vào một mình, đã thay bộ thường phục
sạch sẽ, tóc mái trên trán còn vương hơi nước, rõ ràng là vừa tắm xong.
“Sao có mình cháu?” Văn Khải Dân nhìn ra sau lưng hắn, nhíu mày: “Thằng Văn
Kình đâu?”
Văn Yến Tây mặt không đổi sắc: “Không tuân thủ kỷ luật, đang bị phạt chạy
thêm”
Văn Khải Dân nghe vậy gật đầu, chẳng những không giận mà còn tỏ vẻ tán thành:
“Đáng đời! Lên làm Trung đội trưởng rồi mà tính tình vẫn chưa trầm ổn” Ông
phẩy tay: “Không đợi nó nữa, chúng ta ăn trước!” Dù sao nhân vật chính đã đủ,
phần cho nó ít thức ăn, cũng chẳng sợ nó chết đói.
“Hay là đợi cậu ấy chút đi ạ” Thẩm Chiếu Nguyệt đột nhiên lên tiếng, giọng mềm
mại. Cô chớp mắt, đáy mắt lóe lên tia tinh quái. Văn Kình tuy phiền phức thật,
nhưng nếu không đợi hắn về, chẳng phải sẽ bỏ lỡ biểu cảm đặc sắc của hắn khi
biết báo cáo kết hôn đã được duyệt sao?
Động tác ngồi xuống của Văn Yến Tây hơi khựng lại, ánh mắt thâm trầm dừng
trên mặt Thẩm Chiếu Nguyệt, dường như nhìn thấu tâm tư cô. Khóe môi hắn khẽ
nhếch lên rất nhẹ: “Vậy đợi nửa tiếng, chắc nó cũng sắp về rồi” Giọng trầm thấp,
mang theo vài phần dung túng khó nhận ra.
Văn Khải Dân nhìn đứa này rồi lại nhìn đứa kia, bỗng cười ha hả: “Được! Vậy đợi
thằng ranh con đó!” Ông cụ vuốt chòm râu bạc, trong mắt lóe lên vẻ hóng chuyện.
Thằng nhóc Văn Kình đúng là nên được dạy dỗ một trận cho nhớ đời!
Thẩm Chiếu Nguyệt mím môi cười trộm, lúm đồng tiền ẩn hiện.
Chừng nửa tiếng sau, Văn Kình mới thở hồng hộc đẩy cửa bước vào, bộ đồ huấn
luyện ướt sũng quá nửa, tóc tai nhỏ nước tong tỏng. Hắn vừa ngẩng đầu thấy cả
Văn Yến Tây và Thẩm Chiếu Nguyệt đều ngồi bên bàn ăn thì sắc mặt càng khó
coi hơn.
“Đứng đó làm gì? Còn không mau đi tắm rửa rồi ăn cơm!” Văn Khải Dân nhíu
mày.
com-gia-dinh-va-tieng-goi-tieu-thamhtml]
Đợi Văn Kình tắm rửa xong quay lại, Văn Khải Dân hắng giọng: “Vừa hay đông đủ
cả, ta tuyên bố một chuyện” Ông nhìn Văn Kình: “Báo cáo kết hôn của chú út
mày được duyệt rồi, từ giờ mày phải đổi giọng gọi là thím nhỏ”
“Cái gì?!” Đũa trên tay Văn Kình rơi “cạch” xuống bàn, mắt trợn tròn: “Duyệt
nhanh thế á?”
Thẩm Chiếu Nguyệt là tiểu thư tư bản, sao có thể qua thẩm tra dễ dàng thế
được? Hơn nữa quy trình đâu có nhanh vậy! Văn Kình quay phắt sang Thẩm
Chiếu Nguyệt, sực nhớ chuyện hai hôm trước, mặt đầy nghi ngờ: “Không phải lần
trước cô đến nhà Chính ủy là để”
“Văn Kình!” Văn Yến Tây lạnh giọng quát, ánh mắt sắc như dao.
Văn Khải Dân gõ mạnh xuống bàn: “Quy trình thẩm tra chính trị đi đường hoàng
chính chính, mày bớt đoán già đoán non đi” Mắt hổ của ông cụ trợn lên, hận
không thể quất cho thằng cháu hai roi.
Văn Kình không phục mím chặt môi, má phồng lên. Hắn trừng trừng nhìn Thẩm
Chiếu Nguyệt, báo cáo kết hôn duyệt nhanh thế này, chắc chắn là do ả tiểu thư tư
bản này đi cầu xin rồi!
“Sao hả?” Giọng Văn Yến Tây lạnh lẽo vang lên: “Cháu có ý kiến với quyết định
của tổ chức à?”
Văn Kình xẹp lép ngay tức khắc, rụt cổ lí nhí: “Không. Không có ạ”
“Thế thì gọi một tiếng thím nhỏ đi!” Văn Yến Tây mặt lạnh tanh.
Văn Kình nhìn chằm chằm bát cơm, cạy miệng cũng không nói nổi. Thẩm Chiếu
Nguyệt còn nhỏ hơn hắn một tuổi, bắt hắn gọi “thím nhỏ”? Lại còn là loại tiểu thư
tư bản như cô ta.
Không khí trên bàn ăn đông cứng lại. Văn Khải Dân hắng giọng thật mạnh, trừng
mắt thúc giục thằng cháu.
Thẩm Chiếu Nguyệt vẫn ung dung, cô thong thả gắp một miếng thịt chiên giòn bỏ
vào bát Văn Kình, giọng nhẹ nhàng: “Không vội, cứ từ từ mà thích ứng”
Giọng điệu ôn nhu này ngược lại càng làm Văn Kình uất ức, hắn ngẩng phắt đầu
lên, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Văn Yến Tây thì lại xìu xuống ngay.
Miếng thịt thơm phức trong bát giờ như cục đá nghẹn ở cổ họng.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Cháu. Cháu no rồi!” Văn Kình đột ngột đứng dậy, ghế ma sát xuống sàn kêu ken
két chói tai. Hắn chạy trốn khỏi phòng ăn, chui tọt về phòng mình.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn bóng lưng hốt hoảng của hắn, khóe môi hơi nhếch lên.
Tay Văn Yến Tây dưới gầm bàn lặng lẽ nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp khiến tim
cô rung động.
“Đừng để ý nó” Văn Yến Tây nói khẽ: “Sớm muộn gì cũng phải nhận thôi”
Văn Khải Dân ngồi bên cạnh nhìn mà nheo mắt cười, nhưng không nói gì, chỉ gắp
thêm miếng sườn cho Thẩm Chiếu Nguyệt: “Nha đầu, ăn nhiều vào” Ông cụ mắt
sáng rực vẻ tinh quái, rõ ràng rất thích thú xem kịch hay.
Ông quay sang bảo Văn Yến Tây: “Giờ báo cáo kết hôn của hai đứa đã xong,
tranh thủ đi lĩnh chứng sớm đi”
Văn Yến Tây gật đầu: “Tuần sau nghỉ phép bọn cháu đi”
Văn Khải Dân hài lòng vuốt râu: “Được! Đến lúc đó bác bảo cấp dưỡng làm thêm
mấy món ngon, chúng ta lại ăn mừng tiếp!”
“Gọi cả Văn Kình nữa ạ!” Thẩm Chiếu Nguyệt cười như hồ ly. Tiếng gọi “thím nhỏ”
này, cô nhất định phải nghe cho bằng được!