“La la la la ~~” Thẩm Chiếu Nguyệt ngân nga hát bước ra khỏi phòng ngủ, khóe
miệng vẫn còn vương nụ cười.
Trong bếp, Văn Yến Tây đang chăm chú chiên trứng, tay áo quân phục xắn lên
đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc. Nghe tiếng động, hắn quay lại nhìn cô:
“Tâm trạng tốt thế?” Giọng nói vẫn còn chút khàn khàn buổi sớm.
Chuyện linh điền trong không gian đương nhiên không thể nói, nhưng nhìn vị hôn
phu đảm đang của mình, Thẩm Chiếu Nguyệt đảo mắt, bịa chuyện ngay: “Nghĩ
đến sắp được đi đăng ký kết hôn nên vui ạ” Đăng ký xong, cô và chú út còn có
thể chơi trò cưới trước yêu sau, nghĩ thôi đã thấy kích thích!
Thẩm Chiếu Nguyệt nhảy chân sáo đến bên cạnh Văn Yến Tây, cố ý kiễng chân
thì thầm vào tai hắn: “Chú út, anh mặc quân phục đẹp trai thật đấy” Hơi thở ấm
áp lướt qua vành tai hắn, mang theo mùi thơm ngọt ngào của thiếu nữ.
Tay cầm xẻng của Văn Yến Tây khựng lại, vành tai đỏ lên trông thấy. Tuy mặt vẫn
lạnh tanh nhưng khóe miệng hơi nhếch lên đã bán đứng niềm vui trong lòng hắn.
Thẩm Chiếu Nguyệt cười thầm —— chú út dễ dụ thật. Nhưng thế này chưa đủ!
Nghĩ đoạn, Thẩm Chiếu Nguyệt đột ngột đưa tay ra cầm lấy cái xẻng, ngón tay
“vô tình” cọ qua đầu ngón tay đang nóng lên của Văn Yến Tây: “Để em làm cho,
chiên nữa là trứng gà biểu tình đấy” Đầu ngón tay cô hơi lạnh, nhưng lại khiến
Văn Yến Tây cảm thấy như bị bỏng, tim lỡ một nhịp.
Thẩm Chiếu Nguyệt nói xong còn không quên quay đầu lại, tinh nghịch nháy mắt
với Văn Yến Tây. Nắng sớm xuyên qua song cửa sổ nhảy nhót trên hàng mi dày
của cô, tạo thành bóng râm li ti. Đôi mắt hạnh chứa đầy ý cười ranh mãnh, như
một con hồ ly nhỏ, đắc ý mà đáng yêu.
Yết hầu Văn Yến Tây khẽ động, hắn không thu tay lại, hai người cùng nắm cán
xẻng, bóng dáng lồng vào nhau. Quả trứng gà này, không ngoài dự đoán, đã bị
cháy khét!
Cuối tháng sáu, thời tiết càng thêm oi bức. Trạm y tế vắng bệnh nhân, mọi người
làm xong việc đều có vẻ uể oải.
Thẩm Chiếu Nguyệt đang cúi đầu sắp xếp tủ thuốc thì nghe thấy tiếng bước
chân cố tình nhẹ nhàng.
“Em gái Thẩm” Liễu Tư Ngữ đột nhiên đi tới, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào,
giọng nói mềm nhũn như muốn vắt ra nước. Hôm nay cô ta cố ý tết hai bím tóc
đen nhánh, buộc dây nơ đỏ, càng làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhu mì đáng
thương.
“Tư Ngữ, cậu để ý cô ta làm gì?” Lâm Hiểu Mai miễn cưỡng đi theo sau. Thấy
Thẩm Chiếu Nguyệt ngẩng lên nhìn, ánh mắt cô ta càng thêm khó chịu.
Liễu Tư Ngữ nhẹ nhàng kéo áo Lâm Hiểu Mai: “Chị Hiểu Mai, chúng ta đều là
đồng chí cách mạng, sau này làm việc cùng nhau, chị đừng nói thế” Giọng cô ta
mềm mỏng nhưng mang theo sự kiên trì không thể chối từ. Bỏ qua sự ngăn cản
của Lâm Hiểu Mai, Liễu Tư Ngữ vẫn đi đến trước mặt Thẩm Chiếu Nguyệt.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhướng mày, tò mò xem hai người này lại định diễn vở gì.
Liễu Tư Ngữ xoắn hai tay vào nhau, nở nụ cười e thẹn: “Em gái Thẩm, chúng ta
đều là người mới vào trạm y tế, sau này trưa đi ăn cơm cùng nhau nhé, cho có
bạn có bè”
“Tư Ngữ!” Lâm Hiểu Mai nghe vậy thì sốt ruột. Nhưng Liễu Tư Ngữ dường như đã
quyết tâm muốn kết giao với Thẩm Chiếu Nguyệt.
“Tôi quen độc lai độc vãng rồi” Thẩm Chiếu Nguyệt mặt không cảm xúc từ chối,
đến nụ cười xã giao cũng lười nặn ra. Mấy trò giả tạo này cô chẳng buồn phối
hợp diễn.
Thấy cô từ chối, Liễu Tư Ngữ cụp mắt xuống, vẻ mặt như sắp khóc. Lâm Hiểu Mai
sao chịu được biểu cảm này, lập tức quát lên: “Thẩm Chiếu Nguyệt, Tư Ngữ thấy
cô lủi thủi một mình nên có lòng tốt rủ rê, cô đừng có mà quá đáng!”
soc-vo-tuong-laihtml]
“Chị Hiểu Mai, em gái Thẩm không cố ý đâu” Liễu Tư Ngữ vẫn nhỏ giọng nói
đỡ, giọng điệu đầy vẻ tủi thân đúng mực. Điều này ngược lại càng làm Lâm Hiểu
Mai tức điên, trừng mắt nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Quân y! Quân y đâu!” Chưa đợi Lâm Hiểu Mai phát tác tiếp, cửa trạm y tế đột
nhiên bị đẩy mạnh ra.
Mấy nữ binh người đầy mồ hôi khiêng cáng chạy vào, những người nằm trên
cáng mặt mày trắng bệch, trán túa mồ hôi lạnh.
“Quân y, mau cứu người với!” Nữ binh đi đầu giọng run rẩy, lưng áo quân phục
ướt đẫm một mảng lớn.
Trạm y tế yên tĩnh bỗng chốc náo loạn. Thẩm Chiếu Nguyệt thoáng ngạc nhiên:
Không ngờ biên giới phía Bắc cũng có biên chế nữ binh. Nhưng sự ngạc nhiên chỉ
thoáng qua, cô lập tức bước nhanh ra đón.
“Chuyện gì thế?” Nghe tiếng động, Viện trưởng Cao Văn cùng các quân y khác
vội vàng chạy tới.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Vừa nãy đang tập luyện thì các cô ấy đột nhiên ngất xỉu!” Nữ binh kia mắt đỏ hoe
vì lo lắng: “Lúc đầu chỉ kêu chóng mặt, sau đó lần lượt ngã xuống”
Quân y nhìn các nữ binh trên cáng, thấy có người còn tỉnh táo liền hỏi: “Cô thấy
thế nào?”
“Buồn nôn. Muốn nôn” Một nữ binh yếu ớt dựa vào cáng, chưa nói hết câu đã
nôn khan một trận.
“Đưa vào trong trước đã!” Cao Văn thấy thế nhíu mày, lập tức ra lệnh.
Cáng được đưa vào phòng bệnh, các quân y đều đi theo vào kiểm tra. Thẩm
Chiếu Nguyệt đang định đi theo thì bị Lâm Hiểu Mai chặn lại.
“Cô đi theo làm gì?” Lâm Hiểu Mai khoanh tay trước ngực, giọng chói tai: “Loại
tiểu thư tư bản thi còn không qua thì giúp được gì ở đây?” Cô ta cố ý nhấn mạnh
bốn chữ “tiểu thư tư bản”, khiến mấy y tá xung quanh đều nhìn sang với ánh mắt
kỳ lạ. Họ biết Thẩm Chiếu Nguyệt là tiểu thư tư bản nên chỉ xa lánh, chứ không ai
thù địch ra mặt như Lâm Hiểu Mai.
“Chị Hiểu Mai, chị đừng nói thế” Liễu Tư Ngữ vội tiến lên kéo tay áo Lâm Hiểu
Mai. Giọng cô ta mềm mại pha chút lo lắng, khóe mắt ửng đỏ rất đúng lúc, hệt
như chú thỏ trắng lo lắng cho chị em.
Thẩm Chiếu Nguyệt ngán ngẩm trợn mắt, hai người này nên đăng ký vào đoàn
văn công mới đúng —— diễn mọi lúc mọi nơi, chẳng cần kịch bản! Cô lười để ý
màn song ca vụng về này, nhấc chân định đi vào phòng bệnh.
“Đứng lại!” Lâm Hiểu Mai hất tay Liễu Tư Ngữ ra, lao lên chặn đường Thẩm Chiếu
Nguyệt, “Cô dựa vào đâu mà vào? Ai biết cô có nhân cơ hội hại người không!”
“Buông tay!” Thẩm Chiếu Nguyệt lạnh lùng nói, khuôn mặt thanh tú phủ một lớp
sương lạnh. Cô vốn có nét đẹp thanh lãnh, khi cười thì dịu dàng, nhưng một khi
lạnh mặt xuống thì khí thế sắc bén lộ ra không sót chút nào.
Lâm Hiểu Mai cứng đầu không buông, ngón tay nắm chặt ống tay áo Thẩm Chiếu
Nguyệt đến trắng bệch. Ánh mắt Thẩm Chiếu Nguyệt sắc lại, tay phải thò vào túi
áo blouse, khi rút ra, giữa những ngón tay thon dài đã kẹp ba cây kim bạc hàn
quang lấp lánh. Cô huơ huơ kim trước mặt Lâm Hiểu Mai, khóe môi nhếch lên nụ
cười nguy hiểm: “Còn không buông tay, tôi châm cô đấy!”