Hơn mười chiếc tàu ngầm cập cảng trong ánh hoàng hôn, tiếng kèn chiến thắng vang lên.
Quân đoàn còn về tới nơi, tin thắng trận lan truyền khắp Căn cứ 12, bến cảng đông nghìn nghịt, đều đến đón đoàn quân khải trở về.
Tàu ngầm lượt neo đậu bến, các chiến sĩ xếp hàng bước , ngay lập tức nhấn chìm trong tiếng hoan hô long trời lở đất.
Mộc Chiêu dùng cánh tay còn giơ cao viên dị hạch lấy từ Mẫu Thể Biển Sâu.
Đám đông tách một lối , cô bước qua đó, hô lớn: “Các vị! Chúng chiến thắng! Chúng tiêu diệt Mẫu Thể Biển Sâu, từ đêm nay, cuối cùng cũng thể ngủ một giấc ngon lành !”
Tiếng hoan hô ngày càng lớn.
Mọi hô vang chiến thắng, hô vang tên Mộc Chiêu, hô vang lời tri ân và cảm tạ đến tất cả các chiến sĩ.
Đây là một chiến thắng bình thường.
Chiến thắng giải quyết mối đe dọa sinh tồn lớn nhất mà vùng nội địa đối mặt —— đương nhiên, chỉ là tạm thời, nhưng ngăn ăn mừng sự bình yên ngắn ngủi khó khăn lắm mới .
Lúc , trong lòng tràn đầy hy vọng tương lai, những ngày tháng hòa bình định phát triển lẽ sắp đến .
Kể từ khi gen X xâm nhập hành tinh, xã hội loài rơi đêm dài đằng đẵng, và trận chiến , nhân loại sẽ một thời gian để thở.
Vì , trận chiến cũng coi là trận chiến then chốt mang tính thời đại.
Tất nhiên, xét về lâu dài, chỉ là mối đe dọa từ biển khơi tạm thời trấn áp, sự biến dị và tiến hóa của hệ sinh thái nội địa vẫn dừng .
Và việc liệu thể bước khỏi bóng tối, đón ánh bình minh , mấu chốt vẫn ở tiến độ nghiên cứu thuốc tiêm tiến hóa gen X.
Điểm , Tề Tuyên và Mộc Chiêu hiểu rõ hơn ai hết.
Mộc Chiêu nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm chuẩn lên đường trở về khu Lục Bắc.
Dù thì thiết , tài liệu, nhân lực của thí nghiệm tiến hóa gen X hiện nay đều tập trung ở phòng thí nghiệm ngầm của Căn cứ 24.
Không thể triển khai nghiên cứu tại Căn cứ 12, nhanh chóng đưa mảnh ghép cuối cùng —— dị hạch của Mẫu Thể Biển Sâu trở về.
Sở Nhất Ngưng và Sở Thiệu Vũ phản đối, đều cho rằng cô nên ở Căn cứ 12 tĩnh dưỡng vài ngày, vì thiết y tế ở đây quả thực tiên tiến hơn khu Lục Bắc, thể chữa trị cánh tay cho Mộc Chiêu.
Tất cả xung quanh đều lo lắng cho việc cánh tay cụt của cô phục hồi hơn cả cô.
Chỉ Mộc Chiêu là lạc quan nhất, ngoài việc ăn cơm chậm hơn chút, tắm rửa khó khăn hơn chút, mặc quần áo lúng túng hơn chút. thì các mặt khác ảnh hưởng quá lớn.
Hơn nữa phương án điều trị Tề Tuyên đưa là tiêm thuốc đỏ liên tục, thứ là do chị em nhà họ Hạng , về tìm hai họ xem thử, còn cách.
Dù nghiên cứu của hai họ về nhân tố tái tạo trong gen X cũng thời đại so với cả vùng nội địa.
Thế là, sự kiên quyết của Mộc Chiêu, quân đoàn khu Lục Bắc sáng sớm ngày thứ hai liền lên đường trở về.
Trước khi , cô lượt chào tạm biệt các đoàn trưởng và phó đoàn trưởng của các quân đoàn khác.
Anh em nhà họ Hoắc luôn ủng hộ Mộc Chiêu, trong chiến dịch cũng phát huy vai trò quan trọng, Hoắc Đường và Mộc Chiêu hẹn đợi tình hình định hơn sẽ đến khu Lục Bắc khách.
Một khác Mộc Chiêu khá quan tâm là Hạ Hầu Hoan.
Mộc Chiêu ăn riêng với cô một bữa cơm, thẳng thắn bày tỏ sự ủng hộ cô trở thành nắm quyền nhà Hạ Hầu, nhất là lật đổ Diệp Tung, tranh giành chức phát ngôn của Liên minh Tân Hỏa.
Hạ Hầu Hoan chuyện Diệp gia đắc tội với khu Lục Bắc, lúc cũng thông minh bày tỏ thái độ: ” nhất định sẽ nỗ lực theo hướng , đợi sự việc khởi sắc sẽ đến thăm ngài!”
Mộc Chiêu : “Mang chiến công trở về, chắc chắn sẽ giúp ích nhiều cho cô, mấy ngày nữa sẽ triệu tập cuộc họp Liên minh Tân Thế giới để trao huân chương cho các cô”
“Cám ơn Thiếu tướng Mộc!” Mắt Hạ Hầu Hoan sáng lên, chào theo nghi thức quân đội.
Tính tình sảng khoái, nhưng việc trách nhiệm, chừng mực, đầu óc, đồng thời còn dã tâm leo lên cao.
Mộc Chiêu vô cùng hài lòng về cô , vỗ vai cô : ” coi trọng cô, cố lên”
“Rõ!”
Tiếp đến là quân đoàn của Tập đoàn Thụy Thần.
Lần hợp tác , biểu hiện của Ninh Ngữ ngoài dự đoán của Mộc Chiêu.
Tuy thể là xóa bỏ hiềm khích lúc , nhưng Mộc Chiêu cũng coi như đánh giá sơ bộ về con cô .
Ngoài , điều cũng nhắc nhở Mộc Chiêu rằng, năng lực cạnh tranh của Bến Cảng trong tương lai sẽ giảm mà sẽ trở nên mạnh hơn.
Mộc Chiêu và Ninh Ngữ vài giây, hai gì, cuối cùng chỉ gật đầu với một cái coi như chào tạm biệt.
Họ đều hiểu rõ trong lòng, chỉ tạm thời là đồng đội, tương lai vẫn là đối thủ.
Sau khi từ biệt các quân đoàn, đoàn xe rời khỏi Căn cứ 12, tiến về phía Tây Bắc.
Khác với tâm trạng lúc , lúc trở về mang theo niềm vui chiến thắng. và một xe tải đầy ắp chiến lợi phẩm thực tế.
Chiến lợi phẩm quý giá nhất đương nhiên là dị hạch hải thú, mỗi quân đoàn phân chia theo công trạng và đóng góp, ít thì vài trăm, nhiều thì vài ngàn, đủ để mỗi thế lực bồi dưỡng vài quân đoàn chiến binh dị năng.
Tuyền Lê
Vì , dù đường xá chút xa xôi, vẫn hề cảm thấy mệt mỏi, ca hát vui vẻ thì quá, nhưng chắc chắn là rộn rã, thoải mái vui tươi.
Trên đường cũng gặp một vài biến dị thể não đỏ còn sót , nhưng nguy hiểm gì lớn.
Chỉ là, điều cũng nhắc nhở rằng, tuy Mẫu Thể Biển Sâu chết, nhưng đống hỗn độn cô để vẫn dọn sạch, còn một cái “đuôi” dài giải quyết.
Sở Nhất Ngưng cảm thán: “Xem nhiệm vụ càn quét biến dị thể não đỏ vẫn còn nặng nề lắm”
Sở Tự gật đầu: “Thành lập thêm vài đội đặc nhiệm chuyên càn quét, khi thêm mới, việc càn quét sẽ nhanh hơn nhiều”
Mộc Chiêu đang cầm bình nước, định kẹp nách để mở nắp thì Sở Tự giật lấy, vặn nắp giúp.
“Cần giúp đỡ thì cứ , đừng cố quá” Anh cau mày .
“Hầy, đến mức đó, cũng tập quen với một tay chứ” Mộc Chiêu thuận miệng , cầm bình nước uống ừng ực hai ngụm.
Vẻ mặt Sở Nhất Ngưng trở nên nghiêm túc: “Đừng lời xui xẻo, Tề Tuyên bảo khả năng cô mọc chi mới là lớn”
Sở Thiệu Vũ đang lái xe cũng phụ họa: ” đấy, Mộc Chiêu cô cấp 7 , khả năng tái tạo chắc chắn thành vấn đề, sẽ mọc cái mới thôi!”
“Phải , chắc chắn !” Mộc Chiêu vội vàng sửa lời.
Nghĩ cũng thấy thú vị, mấy giờ còn nhạy cảm với chuyện cụt tay hơn cả cô, mỗi chuyện cô cẩn thận một chút, năng tùy tiện về chuyện nữa.
..
Về đến Căn cứ 24 thì là đêm khuya.
Đêm nay Hạng Đình trực phòng thí nghiệm, tin thắng trận từ chỗ Hứa Trạm Quân, kích động suốt cả ngày hôm .
Đoàn xe căn cứ, Hạng Đình nhận tin liền chạy đón ngay lập tức —— đương nhiên, chủ yếu là nhanh chóng thấy dị hạch.
Mộc Chiêu nhảy xuống xe, với Hạng Đình : “Đi thôi, chúng cùng đến phòng thí nghiệm, dị hạch đang ở trong gian tùy của .”
Hạng Đình liếc ống tay áo bên trái trống rỗng của Mộc Chiêu, buột miệng hỏi một câu: “Cô kích động đến mức mặc xong quần áo chạy sang đây ?”
Nguồn: Sưu tầm