Nếu nói hôm nay có gì khác so với mọi ngày, thì đó chính là chiếc máy chơi
game cầm tay đột nhiên xuất hiện kia.
“Chẳng lẽ là do mày?”
Cô gái nhìn chiếc máy chơi game trắng đen trong tay, suy nghĩ một chút rồi
quyết định làm một thí nghiệm.
Nội dung thí nghiệm rất đơn giản — đêm nay cô sẽ không ăn bất kỳ loại thức
ăn hay thuốc men nào.
Việc này nếu là trước đây thì vô cùng nguy hiểm, bởi cơ thể cô thật sự quá yếu,
chỉ cần ngừng thuốc hay không hấp thụ chất dinh dưỡng một chút là sẽ không
chống đỡ nổi.
Nhưng, sự việc đã đến nước này, nếu sự ổn định hiện tại chỉ là ảo giác, nếu
chiếc máy chơi game này không thể mang đến cho cô hy vọng sống thì cùng
lắm cũng chỉ là giãy giụa thêm vài ngày mà thôi.
Nghĩ vậy, Hứa Trật không uống thuốc như thường lệ, mà thay vào đó, cô lấy
sách giáo khoa của em trai để lại ra xem.
Cũng không phải vì cô khao khát kiến thức đến thế, chỉ là nếu không đọc sách,
cô cũng chẳng biết nên làm gì khác.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, đồng hồ báo thức vang lên, Hứa Trật như vừa tỉnh
lại khỏi cơn mộng, ngơ ngác ngẩng đầu khỏi trang sách.
“Đã đến giờ rồi à?”
Vẻ mặt cô đầy ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ chuyên tâm được như vậy — trước
đây cứ mỗi lần đọc sách là liên tục bị cơn khó chịu trong cơ thể ngắt quãng,
căn bản không thể tập trung quá lâu.
Và đến tận giờ phút này, cô vẫn chưa cảm thấy đói.
“Thật sự đã có thay đổi rồi”
Hứa Trật lẩm bẩm, ánh mắt vốn đã u ám dường như dần lấy lại ánh sáng.
Dù thế nào đi nữa, đã có một tia hy vọng bất ngờ xuất hiện, thì tất nhiên cô
phải nắm lấy. Cô không muốn bận tâm chiếc máy chơi game này rốt cuộc là
thứ gì, liệu nó có mang đến hiểm họa trong tương lai hay không — cô chỉ biết
rằng, nếu không có nó, có lẽ cô chẳng có tương lai mà lo nữa.
Hứa Trật không sợ chết, nhưng cô không muốn chết.
Cô cố nén sự phấn khích, một lần nữa cầm lấy máy chơi game. Thời gian cool
down hai tiếng đã hết, việc cô cần làm bây giờ là tiếp tục trò chơi.
Vào lại game, quả nhiên thời gian hồi đã hoàn tất, trên màn hình hiện lên lựa
chọn tiến về phía trước.
Hứa Trật điều khiển con rắn nhỏ lang thang quanh khu vực gần đó. Lần này cô
khá may mắn, chưa đến nửa tiếng đã tích lũy đủ mười điểm tiến hóa.
【Điểm tiến hóa hiện tại: 10/10】
【Đã đạt điều kiện thăng cấp. Có muốn nâng cấp không?】
【Lưu ý: Nâng cấp từ Lv1 lên Lv2 cần 10 giây, trong thời gian đó gia thần sẽ
mất ý thức】
【Vui lòng chọn: 1. Nâng cấp tại chỗ, 2. Tìm nơi ẩn nấp rồi nâng cấp】
“Mười giây…”
Hứa Trật do dự một chút, rồi chọn tìm chỗ ẩn nấp trước.
Sự bình yên tạm thời trong game và con số “10 giây” ngắn ngủi kia không
khiến cô mất cảnh giác. Cô không quên lời cảnh báo khi bắt đầu trò chơi.
Con rắn nhỏ nhanh chóng chui vào một hốc cây, quá trình tiến hóa bắt đầu.
Một thanh tiến độ mười giây hiện ra giữa màn hình.
Mười giây trôi qua trong chớp mắt.
【Tiến hóa hoàn tất】
【Rắn: Lv2
Tinh thần: 3
Thể chất: 10
Thuộc tính: Không
Đặc tính: Độc tố Lv1】
Trên màn hình, con rắn vừa tiến hóa xong bò chậm rãi ra khỏi hốc cây sau khi
lột xác. Hứa Trật có thể thấy hình thể nó to lên trông thấy, thân rắn dài hơn
trước khá nhiều. Quan trọng nhất là khi nó há miệng, hai chiếc răng nanh phát
ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, như thể đang khoe ra vũ khí mới của mình.
Hơn nữa — không biết có phải là ảo giác hay không — Hứa Trật cảm thấy cơ
thể mình cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Vì bệnh tim, cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, cơ thể nặng nề, thở dốc, nhịp
tim bất thường cùng những cơn choáng váng đeo bám không rời. Giờ đây, tuy
các triệu chứng đó chưa thuyên giảm rõ rệt, nhưng ít ra cảm giác nặng nề
trong người cô đã nhẹ đi phần nào.
Ánh mắt Hứa Trật lấp lóe, sau lần thí nghiệm vừa rồi, cô không nghĩ đây chỉ là
trùng hợp.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Biết đâu. trò chơi này thật sự có thể thay đổi cơ thể cô thì sao?
Thế là, khao khát thăng cấp trong cô càng lúc càng mãnh liệt. Nhưng khi ánh
mắt dời xuống góc trái màn hình, nhìn thấy số điểm cần thiết cho lần tiến hóa
tiếp theo, cô hơi nhíu mày.
【Điểm tiến hóa hiện tại: 0/50】
Yêu cầu tăng gấp năm lần.
Chỉ để kiếm được mười điểm mà cô đã mất gần ba tiếng, vậy muốn đủ năm
mươi điểm thì phải chơi đến bao giờ?
Dường như trò chơi cũng biết cô đang phiền não, một dòng chữ dần hiện lên
trên màn hình:
【Theo đà thăng cấp, gia thần mà bạn điều khiển tuy mạnh hơn trước, nhưng
so với toàn bộ thế giới này, nó vẫn nhỏ bé đến mức không đáng để nhắc tới】
【Nỗi sợ hãi không tên đang thúc giục nó, dù nó chưa sản sinh trí tuệ, nhưng
vẫn mơ hồ cảm nhận được rằng — nó phải tiến hóa nhanh hơn nữa】
【Vui lòng chọn: 1. Tiếp tục săn mồi tại khu vực hiện tại, 2. Tìm kiếm con mồi
mạnh hơn — nhưng cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm sẽ đến gần hơn】
Hứa Trật chưa từng chơi game, nên cô không biết về khái niệm “tân thủ thôn”,
nhưng cũng lờ mờ cảm thấy việc săn mồi không gặp chút rủi ro nào trước đó
đúng là hơi dễ dãi, chẳng giống gì với thế giới nguy hiểm tràn ngập sát khí mà
lời thoại đã mô tả.
Tiếp tục ở lại đây có lẽ có thể kiếm đủ năm mươi điểm tiến hóa một cách an
toàn, nhưng nhìn những dòng chữ trên màn hình, cô lại bất giác thấy có một
cảm giác cấp bách lạ kỳ trào dâng trong lòng.
Có lẽ. cô buộc phải liều một phen.
“Chọn số 2 đi”
Sau khi nhấn nút chọn, con rắn nhỏ màu đen trong màn hình như nhận được
mệnh lệnh nào đó, bắt đầu bò đi. Lúc này Hứa Trật cũng nhận ra, không chỉ
thân hình thay đổi, mà tầm nhìn của nó cũng trở nên rộng hơn.
Nếu như trước đây chỉ nhìn được trong phạm vi khoảng 7 mét, thì giờ đã lên
đến chừng 20 mét.
mu/chuong-2-tien-hoahtml]
Lần này, con rắn bò đi một lúc lâu mới tìm được mục tiêu.
【Gia thần của bạn có phát hiện mới】
【Đó là một con đại bàng bị thương, nó gãy một cánh, dường như mắt cũng bị
thương】
【Nhưng cho dù như vậy, nó vẫn là thiên địch của loài rắn】
【Đại bàng bị thương không phải việc thường thấy, đây có lẽ là một cơ hội —
nhưng cơ hội này đi kèm với rủi ro cực lớn. Nếu thành công, bạn sẽ nhận được
một lượng lớn điểm tiến hóa】
【Hãy lựa chọn: 1. Săn mồi, 2. Rời đi】
Lần đầu tiên xuất hiện lựa chọn săn mồi có rủi ro khiến Hứa Trật do dự, không
biết nên quyết định thế nào, cho đến khi một hàng chữ khác hiện lên trên màn
hình.
【Có lẽ bạn nên nhanh chóng đưa ra quyết định, con đại bàng bị thương sẽ thu
hút không chỉ một kẻ săn mồi, hơn nữa vết thương của nó đang từ từ hồi
phục】
“Hồi phục?”
Hứa Trật hơi ngạc nhiên — là vì cô không học sinh học nên không hiểu sao? Bị
thương nặng thế mà vẫn có thể tự hồi phục sao?
Tuy vậy, khi nhìn thấy dòng nhắc nhở trên màn hình, Hứa Trật cắn răng không
do dự nữa. Cô chọn săn mồi thay vì rời đi.
Điều này thoạt nhìn có vẻ không phù hợp với tính cách cẩn trọng trước đây
của cô, nhưng thực ra không phải vậy. Phần lớn thời gian, vẻ ngoài của cô có
thể trông nhỏ bé, trầm lặng và thận trọng, nhưng một người sống nhiều năm
trong cảnh bị đè nén bằng thân thể yếu ớt này mà vẫn không trở thành con
cừu — trái lại còn giữ được ý thức mạnh mẽ về bản thân, thậm chí là có những
suy nghĩ cố chấp hơn người thường — thì hiển nhiên, Hứa Trật không phải kẻ
nhát gan.
Cô dám nhặt chiếc máy chơi game đáng ngờ dưới đất, đương nhiên cũng dám
đưa ra những lựa chọn mang tính rủi ro. Sự do dự của cô chẳng qua là vì —
trước nay cô chỉ từng tưởng tượng như vậy, chứ chưa từng thực sự có cơ hội tự
mình quyết định.
Cô chỉ mất nửa phút để thích nghi.
Thiếu nữ chăm chú nhìn màn hình, nhìn con rắn nhỏ bắt đầu thực hiện mệnh
lệnh mà cô đưa ra. Nó lặng lẽ, từ từ dán ánh mắt kẻ săn mồi lên cơ thể kẻ từng
là thiên địch của mình — con đại bàng — rồi thừa cơ lao ra khỏi bụi cỏ, tấn
công như tia chớp.
Sở hữu chất độc, con rắn nhỏ không cần dây dưa với đại bàng. Nó chỉ cần tìm
cơ hội phóng độc — sau đó, miễn là trước khi đại bàng bị tê liệt hoặc bị giếc
chết, nó có thể sống sót dưới móng vuốt và mỏ nhọn của đối phương là được.
Nhưng chỉ riêng nhiệm vụ đó thôi, với một con rắn nhỏ, đã là quá sức rồi.
Hứa Trật nhìn thấy con rắn đen trong màn hình liên tục bị móng vuốt sắc bén
của đại bàng xé toạc, bị cái mỏ nhọn mổ thủng nhiều lỗ trên cơ thể, đến mức
hành động cũng không còn linh hoạt, nhiều lần bị con đại bàng bị thương đuổi
theo và tấn công điên cuồng.
Thế nhưng, cho đến khi đại bàng bắt đầu cử động cứng ngắc, rồi hoàn toàn
ngã xuống đất, con rắn nhỏ vẫn chưa chết bởi đòn công kích dữ dội đó.
Nhìn thấy con đại bàng chết hẳn, con rắn nhỏ đang trọng thương lại tham
lam trườn đến gần xác của nó. Cái miệng nhỏ há rộng, nó bắt đầu nuốt chửng
xác đại bàng to hơn nó rất nhiều vào bụng từng chút một. Thế là bằng mắt
thường có thể thấy, thân thể nó bắt đầu phình to lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Trật cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm — lúc
này cô mới phát hiện, bản thân căng thẳng đến mức nín thở phút cuối từ lúc
nào không hay.
Chưa kịp kinh ngạc vì “năng lực nuốt chửng” kỳ lạ của con rắn còn kỳ dị hơn
sinh vật trong sách sinh học, dòng chữ trên màn hình lại hiện lên.
【Nhờ vào thân thể được cường hóa sau khi thăng cấp, gia thần của bạn miễn
cưỡng giành được chiến thắng. Nhưng nó cũng bị thương rất nặng, trước khi
vết thương hồi phục thì e là không thể tiếp tục săn mồi】
【Tuy nhiên, tin tốt là — tiến hóa có thể giúp vết thương nhanh chóng hồi
phục】
【Điểm tiến hóa hiện tại: 100/50】
【Điều kiện thăng cấp đã đạt, có muốn tiến hành thăng cấp không?】
【Lưu ý: Nâng cấp từ Lv2 → Lv3 cần 30 giây, trong thời gian này gia thần sẽ
mất ý thức】
【Vui lòng chọn: 1. Thăng cấp tại chỗ, 2. Tìm nơi ẩn nấp rồi thăng cấp】
Hứa Trật không chút do dự chọn phương án thứ hai.
Con rắn nhỏ vốn đã bị thương nặng, nếu trong lúc tiến hóa lại bị chim ưng phát
hiện, hoặc bị sinh vật khác bị tiếng động do hai bên giao chiến thu hút tới, nó
sẽ dễ dàng bị giếc chết.
Lần này việc tìm nơi ẩn nấp mất hơi nhiều thời gian, may mà quá trình tiến hóa
không tốn quá lâu, chẳng mấy chốc, Hứa Trật đã gặt hái được thành quả từ lựa
chọn táo bạo của mình.
【Tiến hóa hoàn tất】
【Rắn: Lv3
Tinh thần: 5
Thể chất: 20
Thuộc tính: Không có
Đặc tính: Độc tố cấp 2, Sắc bén cấp 1】
Trên màn hình, thân hình con rắn đen lại to lớn thêm một chút, răng nanh
dường như cũng sắc nhọn hơn, tầm nhìn được nâng lên khoảng 50 mét, nhưng
điều Hứa Trật quan tâm hơn cả là sự biến đổi của chính cơ thể mình.
Lần này, cô cảm nhận rõ rệt hơn rằng thân thể mình thực sự đang được cải
thiện theo từng lần thăng cấp của con rắn.
Cô thở dễ dàng hơn rất nhiều, “bàn tay” vô hình từng như bóp nghẹt phổi khiến
cô lúc nào cũng thấy khó thở rốt cuộc cũng biến mất.
Cô chưa từng nghĩ hít thở lại có thể là một việc dễ dàng đến thế.
Khuôn mặt của thiếu nữ không kiềm được hiện lên vẻ vui sướng, nếu cứ tiếp
tục như thế này, nhất định cô sẽ trở thành một người khỏe mạnh.
Không.
Sắc mặt Hứa Trật khẽ thay đổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn—không chỉ
vậy, cô không chỉ muốn có một cơ thể khỏe mạnh.
Có lẽ là do trò chơi đã nuôi lớn tham vọng của cô, cũng có thể là cảm giác
nguy hiểm mà thành phố chết này mang lại, điều cô khao khát, không phải
chỉ là một cơ thể người bình thường, mà là một thân thể cường tráng, vượt qua
giới hạn của loài người, đủ để cô tự do sinh tồn ở nơi này.
Hứa Trật khẽ thở ra một hơi, để đạt được mục tiêu, cô phải giữ cho đầu óc tỉnh
táo hơn mỗi khi cần đưa ra lựa chọn.
Ngay khi cô chuẩn bị tiếp tục trò chơi, một tiếng gõ cửa vang lên giữa không
gian tĩnh lặng bất ngờ khiến toàn thân cô nổi hết da gà.
——Cốc, cốc, cốc.
Chỉ là một tiếng gõ cửa bình thường thôi, nhưng—đó là âm thanh không nên
xuất hiện!
Tay thiếu nữ đang cầm máy chơi game khựng lại, sau đó từ từ quay đầu nhìn
về phía cửa ra vào, đầu óc cô xoay chuyển liên hồi, suy nghĩ xem ai sẽ đến gõ
cửa nhà cô vào lúc này?
Kết luận là: không có ai cả.
Không ai có thể làm vậy, bởi tất cả hàng xóm đều đã bỏ đi, mà cô cũng chẳng
quen ai có thể quay lại tìm mình.
Vậy thì, ai là người đang gõ cửa đây?