Khi tia sét màu vàng ấy đánh xuống, Béo Miêu Nhi đang ngậm cái đùi gà
trộm được từ chỗ một con sói, gặm đến ngon lành!
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, liền bị tia sét kia đánh trúng phóc.
Tiếp đó, nàng cảm thấy toàn thân như bị điện giật, tê dại từ đầu đến đuôi.
Ngay sau đó, cơn đau thấu xương ập đến, và ngay trước khi mất đi chút ý thức
cuối cùng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng sói tru đầy lo lắng…
“Bác sĩ, Kiều Kiều nhà tôi thế nào rồi?”
“Sốt đã lui rồi, tĩnh dưỡng đàng hoàng vài ngày là sẽ không sao nữa”
Béo Miêu Nhi cứ ngỡ rằng sau khi trộm đùi gà rồi bị sét đánh chết, mình sẽ
phải xuống điện Diêm Vương, nào ngờ vừa mở mắt ra đã đối diện với cảnh
tượng này.
Nàng hé mắt lén lút nhìn, thấy xung quanh đông nghẹt người. Hơn mười cái
đầu cùng đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia… sáng rực như
bóng đèn mười vạn vôn, dọa nàng sợ đến mức vội vàng nhắm tịt mắt lại.
Thế nhưng việc nàng tỉnh lại đã bị những người bên cạnh nhìn thấy, ai nấy đều
vui mừng khôn xiết.
Đứng ở phía trước nhất là bà cụ Nguyễn Lâm thị, bà chắp tay trước ngực, vái
lạy trời đất liên hồi, miệng lẩm bẩm: “Kiều Kiều, bé ngoan của bà, cuối cùng
cũng tỉnh rồi. Thật là tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ mà”
Ngay sau đó, bà mất kiên nhẫn phẩy tay đuổi đám đàn ông con trai đang đứng
vây quanh giường, ghét bỏ bọn họ đứng đây làm cản trở hô hấp của cục cưng
nhà mình: “Tránh ra, tránh ra hết đi!”
Đuổi người xong, bà lập tức cúi đầu xuống nhìn người trên giường, sắc mặt
thay đổi nhanh như chớp, dùng giọng nói dịu dàng đến mức không thể dịu
dàng hơn gọi: “Bé ngoan, mau mở mắt nhìn bà nội nào, cháu làm bà sợ chết
khiếp đi được”
Nói đoạn, bà bế thốc nàng từ trên giường lên, ôm vào lòng nhẹ nhàng vỗ về
tấm lưng nhỏ. Cái dáng vẻ kia, quả thực là cưng chiều vô pháp vô thiên, chỉ
thiếu nước móc tim gan mình ra làm thuốc bổ cho đứa cháu nhỏ này ăn!
“……” Vị bác sĩ đứng bên cạnh khóe mắt giật giật, nhưng cũng may mấy ngày
nay ông đã quen rồi, biết nhà họ Nguyễn này khác hẳn với những nhà khác.
Nhà người ta thì coi cháu trai là bảo bối, còn nhà họ Nguyễn bọn họ lại coi
cháu gái là châu báu, là cục vàng cục bạc.
Ông lặng lẽ thu dọn đồ đạc, lách người đi ra khỏi đám đàn ông lớn nhỏ đang
coi đứa bé gái kia như mạng sống, thầm cảm thán mình may mắn cứu sống
được bé gái này, coi như nhặt lại được một cái mạng!
Bác sĩ đi rồi, cả phòng bệnh lập tức ồn ào hẳn lên.
Ánh Trăng Dẫn Lối
nien/chuong-1-trong-sinh-1.html]
Béo Miêu Nhi mở to đôi mắt đen láy, nhìn người này, lại ngó người kia, chỉ cảm
thấy đầu đau như búa bổ, mơ mơ màng màng. Tiếng bọn họ gọi nàng càng làm
đầu óc nàng ong ong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại thành một đoàn.
Nàng vừa nhăn mặt, Nguyễn Lâm thị đang ôm nàng liền sầm mặt xuống. Bà ấn
cái đầu nhỏ của nàng vào lòng ngực mình, bịt tai nàng lại, sau đó gầm nhẹ
với những người xung quanh: “Tất cả câm miệng cho tôi, cút đi! Làm ồn đến bé
ngoan của tao, xem tao có lột da rút gân chúng bây không!”
Đám con trai yên lặng ngậm miệng, chỉ dùng từng đôi mắt khát vọng nhìn
chằm chằm cục cưng bảo bối trong lòng bà nội.
Bọn họ không hẳn là sợ bà nội, mà là sợ làm ồn đến bé Kiều Kiều thật.
Đối với đứa em gái duy nhất trong nhà này, bọn họ đều yêu thương hết mực.
Lần này em ấy bị bệnh, bác sĩ đã phát giấy thông báo bệnh tình nguy kịch,
không chỉ người lớn trong nhà sợ hãi, mà bọn họ cũng sợ đến mất hồn mất vía!
Tuy không nỡ, nhưng bọn họ vẫn lục tục kéo nhau ra khỏi phòng bệnh.
Bọn họ vừa đi, cả phòng bệnh mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
“Mẹ, để con bế cho” Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại Nguyễn Lâm thị
và Nguyễn Kiến Quốc.
“Không cần, tao còn bế nổi” Nguyễn Lâm thị từ chối, cúi đầu nhìn đứa cháu
gái nhỏ đang mở to mắt thao láo nhìn mình, chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn
như nước, lại không khỏi nhớ tới dáng vẻ hơi thở thoi thóp của nàng mấy ngày
trước, hốc mắt bà đã ươn ướt.
“Bé ngoan của bà ơi, nếu cháu có mệnh hệ gì, cháu bảo bà nội sống làm sao
đây? May mắn quá, may mắn là ông trời có mắt” Nói rồi, bà lại đặt một chuỗi
nụ hôn ướt nóng lên mặt nàng.
Hành động đó làm Béo Miêu Nhi sợ tới mức theo bản năng kêu thất thanh.
Nhưng không ngờ, tiếng kêu này không phải là tiếng “meo meo” quen thuộc,
mà là tiếng “a a a” của con non loài người!
Nàng hoảng sợ mở to hai mắt!
Nàng giãy giụa trong lòng người phụ nữ, lại nhìn thấy tứ chi của mình cũng đã
biến thành tay chân nhỏ xíu của con người.
Này này này!!!
“A a a a ——”