Đây. đây là chim cút sao?
Mà lại còn nhiều thế này? Đếm sơ qua cũng phải ít nhất hai mươi con, con nào
con nấy đều béo múp!
Cả đàn ngã lăn quay ra đất vỗ cánh phành phạch, cứ như bị say rượu, làm thế
nào cũng không bay lên được, chỉ có thể quay vòng vòng dưới đất.
Mọi người sau cơn kinh ngạc, tay chân nhanh hơn não, không hẹn mà cùng
đứng bật dậy, lao về phía lũ chim cút dưới đất, vồ lấy vồ để, ngã dúi dụi thành
một đống.
Cuối cùng không một con chim cút nào thoát được, tất cả đều bị tóm gọn.
Ai nấy đều cười tươi như hoa.
Khi bọn họ lao đi bắt chim cút, Nguyễn Kiều Kiều được Nguyễn Kiệt ôm vào
lòng che chở nên không bị xô ngã, đương nhiên cũng không bắt được con nào.
Nhưng năm người anh còn lại, bao gồm cả tiểu mập mạp đều bắt được ít nhất
một con, Nguyễn Vĩ còn tóm được hai con.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn bọn họ xách chim cút cười sảng khoái, khoe chiến lợi
phẩm với nhau, đầu óc nàng hoàn toàn ngơ ngác, vẫn còn chìm trong trạng
thái khiếp sợ.
Nàng vừa muốn ăn chim cút, ngay sau đó chim cút liền từ trên trời rơi xuống?
Trùng hợp thế sao?
Vậy nếu nàng muốn ăn thứ khác thì sao? Ví dụ như gà rừng chẳng hạn, tốt
nhất là đến hai con, có được không?
Đừng nói nữa, thật sự là được!
Lần này nàng vừa tưởng tượng xong, cách đó không xa liền có hai con gà rừng
lông cánh sặc sỡ lao tới phầm phập. Hơn nữa chúng còn vòng qua đám đông
lao thẳng đến chân nàng, mỗi bên một con đâm sầm vào đầu gối nàng.
Cú va chạm khiến nàng ngã ngửa ra chân Nguyễn Kiệt phía sau.
Mười mấy cân gà rừng cứ thế đâm vào đầu gối nàng rồi lăn ra ngất xỉu?
“Cái này là”
nien/chuong-19-ban-tay-vang-3.html]
“Trời ơi”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Kiều Kiều!” Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Kiệt là bế thốc Nguyễn Kiều Kiều
từ dưới đất lên, lo lắng kéo ống quần nàng lên. Nhìn thấy đầu gối trắng nõn đỏ
bừng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cậu đau lòng khôn xiết.
Mấy người anh khác cũng xúm lại, trong mắt đều mang theo vẻ xót xa và hối
hận. Bọn họ vừa rồi quá cao hứng và kinh ngạc nên chưa kịp bảo vệ em gái.
Nguyễn Kiều Kiều lần này hoàn toàn chết lặng, không dám tưởng tượng trên
đời lại có chuyện trùng hợp đến thế.
Nàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, lần này thì cái gì cũng không dám nghĩ
lung tung nữa. Nhỡ đâu nghĩ đến con trâu, con trâu rơi trúng người nàng thì
chẳng phải nàng thành cái bánh nhân thịt luôn sao?
Nguyễn Kiệt hiện tại chẳng còn màng gì nữa, chỉ nhớ em gái ở trên tay mình bị
thương, đau lòng muốn chết. Cậu bế xốc nàng lên chạy về nhà, mấy anh em
khác cũng chạy theo. Tuy nhiên Nguyễn Thỉ đi được nửa đường chợt nhớ ra
điều gì, bèn quay lại.
Cậu đi đến trước mặt Ngũ Y Đình. Lúc này trong tay Ngũ Y Đình đang xách một
con gà rừng, con còn lại vẫn nằm dưới đất.
“Đưa cho tớ” Cậu chìa tay về phía Ngũ Y Đình.
Ngũ Y Đình giấu tay ra sau lưng, không muốn đưa, nhỏ giọng biện hộ: “Đây là
tớ nhặt được trước!”
“Nói láo! Đây là em gái tớ đánh được! Là em ấy dùng đầu gối đánh đấy, đầu
gối bầm tím cả rồi cậu không thấy hả!” Nguyễn Thỉ giận dữ quát, quay đầu lại
nhìn những người khác hỏi: “Các cậu vừa rồi không phải cũng thấy cả sao? Hai
con gà rừng này đâm vào đầu gối em tớ, đúng không? Chân em ấy sưng vù
như thế, các cậu còn mặt mũi nào mà tranh gà của em ấy?”
Những người khác vốn dĩ cũng không định chiếm hai con gà này làm của riêng,
thấy vậy đều sôi nổi lắc đầu, còn có người khuyên Ngũ Y Đình trả gà lại cho
Nguyễn Thỉ.
Ngũ Y Đình vẫn không muốn trả. Đã lâu lắm rồi cô bé không được ăn thịt, nếu
mang con gà này về, thím nhìn thấy thế nào cũng sẽ cho cô bé ăn một ít, cho
dù không cho ăn thì lúc nấu cô bé cũng có thể ăn vụng một chút.
Nguyễn Thỉ cũng chẳng thèm nói nhiều, thấy cô bé vẫn không chịu đưa liền
nắm lấy cổ tay cô bé giật lại.
“Gà này là do chân em gái tớ bị thương mà đánh được nên không chia cho
các cậu nữa, mấy con chim cút kia các cậu cứ chia nhau đi”