Một cuộc sống nhàn rỗi trong thế giới của quỷ dữ.

Kiếm đi lối hiểm, tẩu hỏa nhập ma. Hãy nói đôi lời.



Không biết có nên đổ trách nhiệm cho việc đi du lịch trong giai đoạn sách mới ra mắt, rồi không hợp thủy thổ, sau khi về còn mất mấy ngày mới hồi phục hay không.

Tóm lại, chính là vào lúc cần cẩn thận đặt nền móng, sắp xếp diễn biến tiếp theo nhất, tôi lại không thể làm đến nơi đến chốn, dẫn đến càng viết càng lệch lạc.

Ý tưởng ban đầu là kiểu nửa vô địch: nỗ lực trong ác mộng, còn ngoài đời thì buông xuôi.

Dù sao thì tôi đã chịu khổ trong ác mộng rồi, ở bên ngoài… thì không chịu nữa.

Cứ thế viết, vì thiếu suy xét, cộng thêm không thoát ra được khỏi mạch tình tiết kiểu “chế da”, tôi lại theo một cách gần như là “quán tính cơ bắp, quán tính tư duy” mà quay về với lối viết áp lực cao như “da giấy”.

Thế nhưng lại thiếu mất sự sắp xếp tinh tế như khi “chế da”, dẫn đến cảm giác không đúng, kỳ vọng không đủ.

Đến lúc này, muốn xoay chuyển lại, tôi lại không thể không quay về với lối phát triển ở hậu trường, tích lũy để trở nên mạnh mẽ, kiểu “cơ mưu ẩn sâu, lừa gạt lẫn nhau” này càng đi ngược lại với ý tưởng ban đầu, khác biệt quá xa.

Sự phát triển ở hậu trường lúc này cần một điểm cốt lõi ổn định.

Gia đình chính là cách thể hiện tốt nhất cho điểm cốt lõi này.

Ở đây lại là do chịu ảnh hưởng từ cuốn “Thợ Săn” đầu tiên của tôi.

Thế nhưng, cảm giác không đúng chút nào.

Nếu bạn nói có vấn đề ư?

Không có mô típ cũ.

Ai nấy đều có trí khôn.

Khắp nơi đều có phục bút.

Nếu không lột vài lớp vỏ, không rẽ hai ba khúc ngoặt, thì tuyệt đối không đạt được mục tiêu.

Nếu bạn nói không có vấn đề ư?

Vấn đề quá lớn.

Lấy một ví dụ nhé.

Giống như lúc đầu muốn làm một đĩa món Tứ Xuyên, làm đến giữa chừng bỗng quên mất công thức, lại bắt đầu làm món Tô Châu, làm mãi rồi, dùng thìa nếm thử mùi vị.

Lạ thật.

Mùi vị không đúng.

Thế là, lại bắt đầu suy nghĩ cách điều chỉnh.

Sau đó lại đổi sang cách làm của một món ăn thuộc hệ ẩm thực khác.

Cách làm của mỗi món riêng biệt thì vấn đề thực sự không lớn.

Nếu làm thành ba đĩa riêng biệt, thì đều ổn cả.

Nhưng một món ăn lại dùng ba loại công thức, hơn nữa lại còn trộn ba đĩa này vào làm một, thì đúng là kỳ quặc hết sức.

Cộng thêm sở thích sáng tác của chính Đào Hoa Tô: thích đảo ngược tình thế, quá tránh mô típ cũ, tránh đến mức thành ra làm quá, tránh luôn cả sự kỳ vọng của độc giả.

Món ăn này, đã cẩn thận nấu nướng, hao tổn hết tâm lực, vậy mà lại càng ngày càng kỳ lạ.

Kiếm đi đường hiểm, tẩu hỏa nhập ma, khó thấy Đại Đạo.

Thành tích rất tệ, sự tệ hại này thể hiện ở mọi mặt, mắt thường có thể thấy được. Thử hỏi bạn mỗi lần làm mới thông tin dữ liệu, lại thấy ngay cả lượt sưu tầm (theo dõi) cũng đang giảm, thì bạn sẽ biết vấn đề lớn đến mức nào. Phản hồi tiêu cực thực sự muốn lấy mạng người.

Hết cả hứng thú, nội hỏa thiêu đốt tâm can, thất hồn lạc phách, mắt rách như sắp nứt ra, ngồi trước máy tính ba hai tiếng đồng hồ cũng không gõ ra được một chữ nào.

Sáng tác thực sự giống như nấu ăn vậy.

Dù không phải giai đoạn hầm nấu, thì cũng phải túc trực trước nồi.

Bây giờ, tôi thực sự muốn tự tát mình mấy cái thật mạnh, đặc biệt là hôm qua còn đăng bài “đầu tháng cầu nguyệt phiếu” nữa chứ, càng không còn mặt mũi đối diện. Thôi thì cứ tạm hoãn lại đã, vô cùng xin lỗi, xin hãy khạc nhổ vào mặt tôi.

Nguồn: Sưu tầm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.