Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 12: ĐAU NHÓI LÒNG



Ánh mắt Niên Quân Mân liếc mắt một cái nhìn Ngọc Khê, thấy Ngọc Khê đang

nhìn mình, khóe miệng anh khẽ cong lên một cách khó nhận thấy. Khoảng thời

gian này, anh cũng đã nắm được đôi chút tính tình của Ngọc Khê, điều anh không

thiếu nhất chính là thời gian.

Lữ Lão Thái tuổi già thành tinh, nhìn người cực kỳ chuẩn xác. Đừng thấy Niên

Quân Mân giấu giếm sâu đến mấy, nhưng dưới cặp mắt tinh tường của bà cụ, anh

không có chỗ nào để trốn. Lại nhìn sang cháu gái, bà cụ vui vẻ, cháu gái vẫn còn

chưa hiểu gì cả, trong lòng càng thêm thoải mái.

Niên Quân Mân ho khan một tiếng, móc vé xe ra, “Lữ Nãi Nãi, ngày mốt cháu đi

trở về rồi”

Ngọc Khê sửng sốt, nguyên lai Niên Quân Mân đi mua vé xe. Trong lòng cô thở

phào nhẹ nhõm một hơi, mặc dù mấy ngày nay chung sống không tệ, nhưng mỗi

lần nhìn thấy Niên Quân Mân, cô vẫn nhịn không được đưa tay sờ cổ. Lớn đến

chừng này, người duy nhất từng động thủ với cô chính là Niên Quân Mân.

Mặc dù là hảo ý, nhưng ấn tượng quá sâu sắc.

Lữ Nãi Nãi liếc mắt nhìn cháu gái, thấy dáng vẻ vui vẻ của cháu, đối với Niên

Quân Mân càng thêm từ ái, “Quân Mân à, cháu đi hơi đột ngột đấy, sao không

nghe cháu nói trước?”

Niên Quân Mân nhìn Ngọc Khê trả lời, “Ngọc Khê muốn chuyển khoa, cháu tranh

thủ còn vài ngày kỳ nghỉ, trở về giải quyết xong xuôi chuyện này, để Ngọc Khê

khai giảng có thể trực tiếp báo danh, đỡ phải đến lúc đó phiền phức”

Lữ Lão Thái vẫn chưa biết chuyện chuyển khoa, nhìn cháu gái.

Ngọc Khê vội vàng kể chuyện mình không muốn làm minh tinh, Lữ Lão Thái vui

vẻ, “Ngay từ đầu bà đã muốn nói rồi, tính tình của con không thích hợp làm minh

tinh. Muối bà ăn qua còn nhiều hơn cả đường con đi, đừng thấy minh tinh hào

nhoáng, nhưng trả giá cũng là tương đương”

Ngọc Khê hơi hoảng hốt, đời trước cô không hề nghe thấy nãi nãi nói một số lời

này. Cũng phải, đời trước sau khi Niên Quân Mân đến, cô vẫn luôn ở trong trạng

thái sẵn sàng bùng nổ, lời ai nói cô cũng không nghe, mới biết được, mình đã bỏ

lỡ điều gì. Nhà có một người già như có một báu vật, câu này quả là đúng.

Lữ Lão Thái thấy cháu gái nghe lọt tai, trong lòng không biết vui mừng đến mức

nào. Trước kia bà vẫn không dám nói, sợ kích thích đến đứa cháu gái có lòng tự

trọng quá mạnh.

Bây giờ nhân lúc cháu gái có thể nghe lọt, bà hận không thể truyền thụ hết kinh

nghiệm cả đời mình tiếp nữa.

Ngọc Khê nghe rất say sưa, đừng thấy có một số đạo lý rất nông cạn, nhưng

chúng lại hiện hữu khắp nơi trong cuộc sống. Ngọc Khê cảm thấy, tâm trí của

mình đã trưởng thành không ít.

Nhưng bầu không khí tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, ông nội và ba trở về.

Ông nội không phải là người có thể giấu được chuyện, nụ cười trên mặt còn khó

coi hơn cả khóc.

Ngọc Khê im lặng. Điều nên đến vẫn cứ phải đến, sẽ không vì cô trọng sinh mà

xảy ra thay đổi.

Lữ Lão Thái vỗ tay cháu gái, nhìn ông nhà, “Nói đi, bệnh không tốt gì?”

Môi Lữ Lão Gia Tử run run, “Không, không có bệnh gì”

Lữ Lão Thái đập vào tủ, “Nói!”

Lữ Lão Gia Tử, “. U bướu, ung thư giai đoạn đầu”

Trong phòng bệnh an tĩnh lại, bệnh nhân giường bên cạnh đưa ánh mắt đồng tình

nhìn sang.

Vẫn là Ngọc Khê phá vỡ sự im lặng trước, nắm tay nãi nãi, “Nãi, ung thư giai

đoạn đầu có thể điều trị được mà. Ba, ba nói gì đi chứ!”

Lữ Mãn Quang đang nghĩ đến ung thư, nghe lời con gái nói, mới nhớ lại lời bác sĩ

trong ký ức. Nỗi bi thống trên mặt biến mất, anh ta một phen lấy tiền ra, “Đúng, có

thể chữa được, giai đoạn đầu kiểm soát tốt thì có thể điều trị được. Mẹ, nhà mình

có tiền, mẹ nhất định sẽ khỏe lại”

Lữ Lão Thái Thái không muốn chết, bà còn chưa thấy cháu gái kết hôn, đứa nhỏ

không có mẹ, bà lo lắng quá!

Nhưng bà cụ không ngốc, ung thư, đó chính là ý tứ của cái chết. Nếu thật sự

chữa khỏi được, cũng phải tốn không ít tiền, bà không nỡ tiêu. Có số tiền đó,

không bằng để dành cho cháu gái học đại học!

“Tôi không điều trị. Sống hơn sáu mươi tuổi rồi, đủ vốn rồi. Đi, về nhà”

Bà cụ đã bướng lên thì ai nói cũng không được. Ngọc Khê không trông mong gì

vào ông nội nữa, cả một đời ông nội đều nhường nãi nãi, nãi nãi trừng mắt một

cái là ông tự động thoái lui, chỉ có thể tự mình ra tay.

Ngọc Khê biết, người nãi nãi lo lắng nhất chính là cô. Cô cắn mạnh vào đầu

lưỡi, cố gắng nặn ra nước mắt, “Nãi, nãi thật sự mặc kệ con sao? Không có nãi

trông chừng, con bị người ta lừa gạt thì làm sao bây giờ? Con bị người ta ức

hiếp thì làm sao bây giờ?”

Lữ Lão Thái có chút chần chừ, Ngọc Khê tái tiếp tái lệ, “Không có người trông

chừng em, người không sợ em gặp mẹ ruột, bị cô ta lừa rồi đi theo cô ta luôn

sao!”

Liều thuốc mạnh của Ngọc Khê dùng thật độc, Lữ Lão Thái lập tức bùng nổ,

“Cô ta dám lừa con, tôi sẽ đả đoạn chân cô ta, đồ không biết thẹn, năm đó câu

dẫn cha con, dùng xong rồi vứt bỏ, còn lấy con làm cái cớ, nếu không phải năm

đó cha con giấu tôi, tôi nhất định phải tìm tới chỗ cô ta”

longhtml]

Lữ Lão Thái thật sự muốn tức chết, giọng nói cao lên, “Năm đó Khê Khê mới là

đứa nhỏ hơn một tháng tuổi, Hà Giai Lệ nói bỏ là bỏ, trước khi đi, còn đổ nước

bẩn lên người tôi, nói tôi trọng nam khinh nữ, thật tại không còn đường sống, chỉ

có thể đi, tôi khinh, cái đồ không biết thẹn này, sao lúc đầu không nói, câu dẫn

cha con, vì trở về thành mà bỏ chồng bỏ con”

Bây giờ nghĩ tới đều tức chết, hung hăng lườm con trai một cái, “Tránh xa tôi ra

một chút, gặp mặt con là tôi lại tức”

Lữ Mãn lườm con gái một cái, nhắc tới chuyện không nên nhắc, Ngọc Khê cúi

đầu, cắn chặt môi, cô chưa bao giờ biết, còn có chuyện vu khống nãi nãi, thế

nào châm chọc, đây lại là mẹ ruột của cô.

Dù cho nói tốt nói xấu, Lữ Lão Thái cuối cùng thỏa hiệp, bà có quá nhiều điều

không buông xuống được, bệnh này vẫn cần phải trị liệu.

Ngọc Khê đi cùng cha đi làm thủ tục nằm viện, chờ lúc trở về phòng bệnh.

Lữ Lão Gia Tử mở miệng nói: “Một hồi gọi điện thoại cho Lệ Phân và Lệ Quyên,

cho biết các cô ấy một tiếng, phí thủ thuật giai đoạn trước tổng cộng một vạn, tôi

và mẹ con đã cất ba nghìn, con lấy năm nghìn ở đây, hai nghìn còn lại hai người

họ chia nhau gánh vác”

Ngọc Khê biết, ông nói là kết quả thương lượng với nãi nãi.

Lữ Mãn nóng nảy, “Cha, con phải biết ra hết”

Lữ Lão Thái liếc mắt một cái, “Con có thể lấy ra được không?”

Lữ Mãn, “”

Ngực Ngọc Khê cũng trúng một kiếm, lời nói thật lớn của nãi nãi, thật đâm vào

lòng.

Buổi tối mẹ kế đi cùng nãi nãi, về đến nhà, Ngọc Khê nói: “Cha, chúng ta có thể

mượn của cô trước, chờ sau này trả lại cho cô”

Lữ Mãn rất an ủi, “Con gái tốt, ý tưởng này là đúng, hai cô của con đều không dễ

dàng, tiền này nhất định phải trả”

Ngọc Khê có chút ngây người, trong ấn tượng của nàng, nhà bác cả có tiền, cô út

ở nhà nói như một, thế nào lại không dễ dàng?

Lữ Mãn sờ tóc con gái một cái, “Được rồi, đi làm cơm đi”

Ngọc Khê thấy cha không có ý tứ muốn nói, chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm cơm.

Thời gian rất nhanh, ngày hôm sau đã đến ngày Niên Quân Mân đi.

Bởi vì mẹ kế cần đi cùng nãi nãi, cha làm việc, cuối cùng chỉ có thể Ngọc Khê đi

tiễn người.

Người ở phòng chờ không ít, Ngọc Khê lặng lẽ đếm thời gian, nhưng Niên Quân

Mân cứ nhìn chằm chằm cô, Ngọc Khê không giả vờ được nữa, nửa ngày đình chỉ

ra một câu, “Cái kia, cảm ơn anh”

Niên Quân Mân, “Nhớ trả lại”

Ngọc Khê, “. Được”

Câu chuyện thật vất vả vừa mở đầu, đã bị nói chết, tiếp tục trầm mặc, cho đến

khi đài phát thanh thông báo kiểm vé.

Ngọc Khê ghi nhớ chắc chắn lời mẹ kế, “Tới rồi gọi điện thoại, chú ý an toàn”

Tâm tình Niên Quân Mân rất tốt, “Ừm”

Chờ Niên Quân Mân kiểm vé đi vào, Ngọc Khê ngây người, vội vàng kêu lên, “Em

ở đây còn có cái túi của anh”

Niên Quân Mân đầu cũng không quay lại, “Mở ra xem sẽ biết”

Ngọc Khê không vào được, chỉ có thể nhìn Niên Quân Mân lên xe, nghiến răng,

cô nói sao anh ta nhất định phải để cô cầm, chờ cô ở đây!

Ra khỏi nhà ga xe lửa, tìm địa phương không có người, mở một cái miệng túi,

ngây người.

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.