Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 285: Ai đã giúp?



Ngọc Khê cười lạnh: “Sợ rồi à? Tôi cứ tưởng cậu trời không sợ đất không sợ

chứ!”

Đoạn cô quay sang bảo Lôi Tiếu: “Dẫn nó đi tắm rửa thay quần áo đi. Bộ đồ này

mặc bao nhiêu ngày rồi, hôi rình mùi khói dầu, bẩn không chịu nổi. Lấy đồ của

anh Ngọc Thanh cho nó mặc, thằng nhóc này dáng người cũng không nhỏ”

“Vâng ạ,” Lôi Tiếu đáp.

Thấy Ngọc Khê định ra ngoài, Lôi Lạc hét gọi: “Tôi đã bảo tôi nợ hai mươi vạn

đấy, không phải tiền nhỏ đâu, cô nghe rõ không?”

Ngọc Khê quay đầu lại: “Hét câu nữa là ăn đòn đấy”

Lôi Lạc im bặt. Chu Linh Linh theo Ngọc Khê vào bếp: “Em định trả hai mươi vạn

đó thật à?”

Ngọc Khê cạn lời, chỉ vào mình: “Chị họ, trông em giống người bị hâm không?”

Chu Linh Linh biết mình đoán sai: “Thế em tính sao?”

Ngọc Khê phân tích: “Tầm này Lôi Quốc Lương chắc đã trốn mất dạng rồi. Người

ta hay nói ‘cha nợ con trả’, nhưng cũng phải xem người cha đó là loại nào.

Chuyện này không chỉ là việc của Lôi Lạc mà còn là của Lôi Âm nữa. Đám đòi nợ

không lấy được tiền từ Lôi Lạc chắc chắn sẽ tìm Lôi Âm vì cô ấy là người nổi

tiếng. Lôi Quốc Lương tính cả rồi, lão muốn Lôi Âm trả nợ, lại còn tính kế cả em,

thông qua Lôi Tiếu để bắt em phải nhúng tay vào”

Chu Linh Linh nhổ nước bọt: “Xì, đúng là vô liêm sỉ!”

Ngọc Khê bật bếp hâm lại thức ăn, rồi đun nước nấu mì: “Chuyện này em phải

bàn bạc với Lôi Âm đã”

Chu Linh Linh nói: “Có cụ Lôi ở đó, chắc không khó giải quyết đâu”

Ngọc Khê gật đầu: “Cũng không thể dựa dẫm hết vào cụ được, cứ xem tình hình

thế nào, nếu kẹt quá em sẽ tìm người nhờ giúp”

Thức ăn hâm xong, Lôi Lạc cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Quần áo hơi rộng một chút.

Ngọc Khê múc mì ra: “Tự túc đi”

Lôi Tiếu định giúp thì lại rụt tay về. Lôi Lạc định tỏ ra cứng cỏi không ăn, nhưng

túi tiền nó đã rỗng tuếch, nếu không nhờ mấy đứa bạn game mời thì nó đã chết

đói từ lâu. Nó liếm môi, nhanh chóng múc một bát đầy.

Bữa tối bà cô Lữ nấu rất thịnh soạn, có cả cá lẫn thịt. Ngọc Khê vì đang bực nên

ăn ít, Chu Linh Linh thì đang giữ dáng cũng chẳng ăn bao nhiêu. Cuối cùng, cả

chậu mì đều chui hết vào bụng Lôi Lạc và Lôi Tiếu.

Ngọc Khê đứng dậy, kéo Lôi Tiếu ra rồi chỉ vào Lôi Lạc: “Bếp ở ngoài kia, rửa

sạch hết bát đĩa, phải rửa ba lần nước. Dọn dẹp cả phòng nữa. Chỗ này không

phải hội từ thiện, có làm mới có ăn. Dọn xong thì về phòng vừa thay đồ mà ngủ”

Cô lại dặn Lôi Tiếu: “Lấy chăn mới trong tủ ra mà trải”

Lôi Lạc mấy lần định cãi lại nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Ngọc Khê thu hồi tầm

mắt, đi được vài bước thì cảnh cáo Lôi Tiếu: “Không được giúp nó. Nếu em giúp,

ngày mai hai chị em tự dắt nhau ra ngoài mà sống”

Lôi Tiếu cắn môi, lủi thủi đi theo Ngọc Khê. Buổi tối đọc sách xong, Ngọc Khê

không thèm để ý đến Lôi Tiếu, lên giường đắp chăn nhắm mắt lại. Lôi Tiếu ngập

ngừng hồi lâu mới dám lại gần: “Chị, em muốn nuôi Lôi Lạc”

Ngọc Khê không đáp. Lôi Tiếu tự nhẩm tính: “Tiền lì xì năm mới, rồi tiền tiêu vặt

chị cho, em vẫn chưa tiêu đồng nào. Số tiền một vạn ban đầu sau khi đóng tiền

học thêm còn dư ba nghìn, cộng với tiền em để dành là được bốn nghìn năm trăm

tệ. Em có thể lo cho Lôi Lạc học hết cấp ba”

Ngọc Khê mở mắt ra: “Em dồn hết tiền cho nó rồi định bỏ học thêm à? Còn nửa

năm nữa là thi đại học rồi, thành tích của em khó khăn lắm mới vào được top 30

của khối, không học thêm thì thi thố kiểu gì?”

Lôi Tiếu cắn môi: “Nhưng em không thể nhìn nó thành thằng du côn, suốt ngày

chui rúc ở tiệm điện tử được, em xót lắm”

Ngọc Khê lạnh lùng: “Nó có tay có chân tự lo được”

Lôi Tiếu cúi đầu: “Học hành vẫn là quan trọng nhất”

Ngọc Khê gõ nhẹ vào trán Lôi Tiếu: “Lo mà nghĩ cách giải quyết vụ hai mươi vạn

kia đi đã!”

Lôi Tiếu nản lòng. Hai mươi vạn, một con số trên trời đối với cô bé. Cô trùm chăn

kín mít: “Có bán em đi cũng chẳng đáng giá chừng đó tiền”

Ngọc Khê trở mình: “Ngủ đi”

Lôi Tiếu thu mình trong chăn nhìn ra cửa sổ. Cô đã là gánh nặng của chị rồi,

không có lý do gì lại đèo bòng thêm Lôi Lạc. Nhưng cô cũng là chị cơ mà.

Sáng sớm hôm sau, thấy Lôi Lạc đang quét tuyết ngoài sân, Ngọc Khê thầm hài

lòng. Bà cô Lữ thì vẫn còn ngơ ngác, kéo Ngọc Khê vào bếp: “Cháu lại nhặt thêm

một đứa về à? Tính thế nào đây?”

Ngọc Khê cầm cái bánh bao cắn một miếng: “Chưa có tính toán gì ạ, cháu còn

phải bàn với Lôi Âm đã. Cô, cháu đi học đây”

Lôi Lạc gọi với theo Ngọc Khê: “Lát nữa thay đồ xong tôi sẽ đi ngay”

Ngọc Khê hét lớn: “Chị họ, chị đưa nó đến công ty cho em. Nó mà dám chạy thì

cứ đánh, đừng nương tay, cái loại này phải ăn đòn mới ngoan”

Lôi Lạc ngớ người, kéo áo Lôi Tiếu: “Chị ấy nói thế là ý gì?”

giuphtml]

Lôi Tiếu cũng ngơ ngác: “Em cũng chịu”

Đến trường, thấy Lôi Âm đang đùng đùng nổi giận, quăng quật đồ đạc: “Có

chuyện gì thế?” Ngọc Khê hỏi.

Lôi Âm tức nổ đom đóm mắt: “Đang vui vẻ về thăm ngoại, ai ngờ sáng nay vừa ra

cửa đã bị chặn xe đòi nợ. Lôi Quốc Lương trốn rồi, bọn chúng lại đè đầu tớ ra đòi

tiền!”

Ngọc Khê: “Bọn chúng tìm đến nhanh thế cơ à?”

“Cậu biết chuyện này rồi sao?” Lôi Âm ngạc nhiên.

“Biết chứ, hôm qua tớ đi tìm Lôi Tiếu nên mới hay tin. Bọn chúng đòi cậu bao

nhiêu?”

Lôi Âm mặt đen xì: “Hai mươi lăm vạn”

Ngọc Khê cười lạnh: “Đúng là nhìn người mà ra giá. Lôi Quốc Lương nợ hai mươi

vạn, bọn chúng hét thêm năm vạn vì biết cậu kiếm được tiền”

Lôi Âm nghiến răng: “Nợ của lão ta thì liên quan gì đến con cái chứ? Đúng là đen

đủi tám đời mới gặp loại cha như thế. Lão trốn rồi còn tính kế tớ, tớ nhất định

không trả!”

Ngọc Khê nhắc nhở: “Chuyện này phải có người đứng ra dàn xếp, đám cho vay

nặng lãi vì tiền cái gì cũng dám làm đấy”

Lôi Âm phiền não vô cùng: “Đúng là tai bay vạ gió. Trưa nay tớ phải về nhờ ngoại

xử lý thôi. Cái lão Lôi Quốc Lương chết tiệt kia, giỏi thì cả đời này đừng có vác

mặt về!”

Lôi Âm là người không giấu được chuyện, trưa chạy đi hớt hải, mãi đến giờ vào

lớp mới quay lại tiệm. Cô nàng thông báo: “Xong rồi, sau này bọn chúng chỉ tìm

Lôi Quốc Lương thôi. Đúng là một phen hú vía”

Ngọc Khê thở phào: “Giải quyết được là tốt rồi, ông ngoại Lôi đúng là lợi hại”

Lôi Âm lắc đầu: “Lúc tớ về đến nơi thì chuyện đã êm xuôi rồi, nhưng không phải

ông ngoại tớ làm”

Ngọc Khê đầy dấu hỏi chấm: “Còn ai giúp Lôi Quốc Lương nữa à?”

Lôi Âm nói: “Ông ngoại bảo tớ về hỏi cậu xem sao”

Ngọc Khê cũng ngẩn người: “Tớ cũng tính nếu ông ngoại Lôi không xong thì sẽ

nhờ ông nội giúp, nhưng tớ đã kịp làm gì đâu!”

Lôi Âm thắc mắc: “Thế thì lạ thật, rốt cuộc là ai nhỉ?”

Hai người nghĩ mãi không ra là ai, tan học liền về công ty. Chu Linh Linh bảo: “Trợ

lý Nhiễm đến rồi, đợi em suốt cả buổi chiều đấy”

Ngọc Khê nhanh chân bước vào: “Chuyện của Lôi Quốc Lương có phải phía các

anh giúp không?”

Trợ lý Nhiễm gật đầu: “Trưa nay tôi đến đây, thấy đứa nhỏ bên ngoài rồi hỏi

chuyện cô Chu nên đã gọi điện báo cho ông chủ”

Ngọc Khê ngồi xuống. Cả năm nay trợ lý Nhiễm mới ghé qua một lần mà lại giúp

được việc lớn: “Gửi lời cảm ơn của tôi đến ông ấy. Anh tìm tôi có việc gì không?”

Trợ lý Nhiễm đứng dậy, bê một chiếc hộp đặt lên bàn: “Đây là tranh ông chủ vẽ,

ông ấy lọc ra mười bức muốn cô mang về quê khi nghỉ Tết”

Ngọc Khê vuốt ve chiếc hộp: “Ông ấy không về sao?”

Trợ lý Nhiễm đáp: “Tiết Thanh Minh ông chủ đã về viếng mộ rồi. Cuối năm công

việc bận rộn, công ty chỉ có mình ông chủ gánh vác nên năm nay không sắp xếp

thời gian về được”

Ngọc Khê thở dài. Đã một năm rồi Trịnh Mậu Nhiên không làm phiền mẹ kế cô,

đúng như cô dự đoán.

Trợ lý Nhiễm nói tiếp: “Vậy tôi xin phép về trước”

“Được, cảm ơn anh, thay tôi cảm ơn ông ấy nhé”

Trợ lý Nhiễm đứng ở cửa dừng lại: “Nếu cô thực sự muốn cảm ơn, thì cô và cậu

Ngọc Thanh đến dùng bữa cơm đạm bạc với ông chủ, đó chính là lời cảm ơn lớn

nhất rồi”

Ngọc Khê mím môi: “Tôi sẽ cân nhắc”

Trợ lý Nhiễm đi được hai bước lại quay đầu lại: “À, còn nữa”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.