Lôi Âm giật mình suýt đánh rơi cái cốc trên tay: “Không đến mức đó chứ? Anh
ấy vẫn viết thư cho bà mà, nếu thực sự có chuyện thì làm sao gửi thư được. Bà
đừng nghĩ ngợi lung tung, tên Lý Nham đó thỉnh thoảng lại dở chứng, tôi quen rồi.
Cứ coi như hắn bị thần kinh đi, đúng thế, thần kinh đấy”
Nhưng Ngọc Khê vẫn tin vào trực giác của mình: “Để tôi gọi điện hỏi xem sao”
Ngọc Khê gọi lại vào số vừa rồi, nhưng tiếc là không có người nghe máy. Cô lắng
tai nghe một lúc rồi cúp máy: “Đây không phải số ở đơn vị, số ở đó lúc nào cũng
có người trực”
Lôi Âm ngạc nhiên: “Lý Nham không ở đơn vị à?”
Ngọc Khê gọi thẳng đến đơn vị, nhưng vì tính bảo mật, cô không hỏi được thông
tin gì.
Lôi Âm nghịch điện thoại: “Đã bảo là chúng ta nên đổi cái điện thoại có hiển thị số
gọi đến mà, ít nhất còn tra được là số nào!”
Ngọc Khê đặt máy xuống, ngồi thẫn thờ. Cô rất ghét cảm giác bị động và mù mịt
như thế này.
Lôi Âm sáp lại gần trấn an: “Bà đừng lo quá. Nghĩ mà xem, nếu có chuyện thật thì
Niên Quân Mân có thể bình thản viết thư cho bà không? Chắc chắn là không rồi.
Bà chỉ tự dọa mình thôi. Thôi nào, mấy ngày nữa là thi cuối kỳ rồi, thi xong tôi sẽ
tra hỏi Lý Nham cho ra lẽ, dám dọa người khác à”
Ngọc Khê tâm thần bất định, đống tài liệu trên tay chẳng chữ nào lọt vào đầu. Cô
nhớ lại nội dung những lá thư của Niên Quân Mân, mọi thứ đều bình thường,
không có gì khác lạ, lúc này lòng cô mới dịu lại đôi chút.
Buổi tối, Ngọc Khê đợi Ngọc Thanh đi học về: “Trịnh Mậu Nhiên đã giúp chúng ta
một việc lớn, hay là mình qua đó một chuyến? Nếu em không đi thì chị đi một
mình”
Nghĩ đến Trịnh Mậu Nhiên, Ngọc Thanh cảm thấy không tự nhiên cho lắm: “Thực
ra em vẫn chưa nói với chị, ông ấy cũng giúp em nhiều lắm. Ông ấy gửi từ nước
ngoài về rất nhiều tài liệu quý, em được giáo sư coi trọng cũng là nhờ học thêm
từ đống tài liệu đó”
“Lại còn chuyện này nữa sao?”
Ngọc Thanh gật đầu: “Ông ấy cứ âm thầm làm vậy, em thực sự không biết phải
đối mặt thế nào”
Ngọc Khê suy nghĩ một chút: “Cứ đối xử bình thường thôi, không cần phải cố ý né
tránh làm gì”
“Cũng chỉ đành vậy thôi. Ngày mai chúng ta cùng đi”
“Được”
Ngọc Khê vừa định đứng dậy đi thì Ngọc Thanh vội hỏi: “Chị, chị cưu mang Lôi
Lạc à?”
Ngọc Khê đáp: “Ừ, chị cho nó cơ hội làm việc để tự nuôi sống bản thân”
Ngọc Thanh mỉm cười: “Chị đúng là khẩu xà tâm phật, với ai cũng vậy”
Ngọc Khê bật cười: “Thôi đi, lo mà đọc sách của em đi”
Chủ nhật, hai chị em trực tiếp đến biệt thự. Vì đã gọi điện báo trước nên họ vào
cổng suôn sẻ.
Năm ngoái là bị tính kế mới phải đến, năm nay chủ động tới, tâm thế đúng là khác
hẳn.
Trợ lý Nhiễm nói: “Ông chủ đang làm việc trên lầu, hai vị đợi một lát”
Ngọc Khê: “Anh không cần khách sáo đâu, cứ để chúng tôi tự nhiên”
“Vâng, tôi cũng lên lầu đây, hai vị cứ tự nhiên”
Ngọc Khê ngồi xuống bóc cam. Trái cây nhà Trịnh Mậu Nhiên lúc nào cũng tươi
rói. Cô đưa cho Ngọc Thanh một nửa, ánh mắt chợt dừng lại ở cuốn sổ trên bàn
trà.
Trịnh Mậu Nhiên mà lại dùng loại sổ của học sinh sao? Nhìn thế nào cũng thấy
không hợp.
Ngọc Khê nhìn quanh quất, xác nhận không có ai, vừa định đưa tay ra thì Trịnh
Mậu Nhiên từ trên lầu đi xuống, cô vội rụt tay lại.
Trịnh Mậu Nhiên cũng nhìn thấy cuốn sổ, ra hiệu cho người cất đi rồi mới ngồi
xuống: “Sau này tôi có thể giúp đỡ chị em các cháu nhiều hơn. Bình thường mời
mãi chẳng đến, hôm nay lại chủ động tới, lạ thật”
Ngọc Khê nghẹn lời, đúng là Trịnh Mậu Nhiên chẳng bao giờ biết nói lời dễ nghe.
Ngọc Thanh ấp úng mãi mới thốt ra được hai chữ: “Cảm ơn”
Trịnh Mậu Nhiên nhếch môi: “Khách sáo rồi”
Sau đó, phòng khách rơi vào im lặng bao trùm.
Trịnh Mậu Nhiên chủ động tìm chủ đề, nói với Ngọc Khê: “Mấy món đồ lưu niệm
ăn theo phim của cháu làm khá tốt”
lachtml]
Ngọc Khê có chút đắc ý: “Cảm ơn, cháu cũng thấy vậy”
Trịnh Mậu Nhiên không tiếc lời khen ngợi: “Ngành điện ảnh truyền hình đang phát
triển nhanh chóng, sau này sẽ phái sinh ra đủ loại sản phẩm đi kèm. Mảng này sẽ
không lỗi thời đâu, khá lắm”
Ngọc Khê ngạc nhiên: “Đây là lần đầu tiên ông khen người khác đấy”
Trịnh Mậu Nhiên bỗng đổi giọng: “Nhưng cũng có chỗ ngu ngốc. Kinh nghiệm của
tôi cho thấy, sau này các đoàn phim sẽ tự hoàn thiện hệ thống đạo cụ và trang
phục. Mảng kinh doanh đó của cháu tương lai sẽ rất khó khăn. Nếu có dự án nào
tốt hơn thì nên sớm từ bỏ nó đi”
Ngọc Khê không đồng tình: “Cháu giữ mảng đó là để duy trì các mối quan hệ, để
có thêm nguồn lực, tất cả đều là vì công ty điện ảnh sau này”
Trịnh Mậu Nhiên hừ một tiếng: “Vẫn còn non nớt lắm. Hãy nhớ lấy, tiền bạc quyết
định tất cả, không có gì là tiền không giải quyết được. Cháu chỉ cần kiếm thật
nhiều tiền, khi có tiền rồi, những mối quan hệ cháu muốn có thể dùng tiền để kết
nối. Cháu có tiền đầu tư, nguồn lực cháu khao khát sẽ tự tìm đến cháu. Suy nghĩ
hiện tại của cháu. thật ngớ ngẩn”
Ngọc Khê không thể phản bác được nữa. Trịnh Mậu Nhiên nói đúng, cũng giống
như việc Ôn Vinh chủ động tìm cô vậy. Vì cô có tiền đầu tư nên cô có quyền kiểm
soát kịch bản, thậm chí nhét thêm vài diễn viên vào.
Ngọc Khê chợt nhận ra Trịnh Mậu Nhiên đang dạy bảo mình. Người ta thường nói
trong nhà có người lớn chỉ bảo sẽ bớt đi được bao nhiêu đường vòng, quả không
sai: “Cháu cảm ơn”
Trịnh Mậu Nhiên tâm trạng khá tốt: “Đúng là đứa trẻ dễ dạy”
Lần gặp mặt này, Ngọc Khê không còn trưng ra bộ mặt gai góc nữa, cô và Trịnh
Mậu Nhiên trò chuyện khá hợp nhau. Lúc ông ta bình hòa, quả thực là một người
thầy hiếm có, dạy cho cô không ít đạo kinh doanh.
Khi hai chị em ra về, Trịnh Mậu Nhiên đứng bên cửa sổ nhìn theo. Trợ lý Nhiễm
không hiểu: “Tại sao ngài lại truyền dạy cho cô Lữ nhiều như vậy? Cô ấy đâu có
quan hệ huyết thống với ngài”
Trịnh Mậu Nhiên cầm chiếc gậy chống: “Tôi cũng muốn sống thật lâu, nhưng con
người ai rồi cũng phải già đi. Con bé này là người biết ơn, nó sẽ không dòm ngó
tài sản nhà họ Trịnh. Chỉ khi nó giỏi lên, mạnh mẽ lên, nó mới có thể thay thế tôi
trở thành một chỗ dựa vững chắc cho Ngọc Thanh, không phải sao?”
Trợ lý Nhiễm cúi đầu, tầm nhìn của ông chủ quả nhiên sâu rộng.
Tháng Mười hai qua đi, năm dương lịch 1997 đã đến.
Sau Tết Nguyên đán, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Ngọc Khê được nghỉ ngơi thoải mái
nhưng vẫn không thể liên lạc được với Niên Quân Mân.
Lôi Âm cũng bực bội: “Lý Nham bị làm sao thế không biết, tôi cũng không liên lạc
được với anh ta nữa”
Ngọc Khê nén nỗi lo: “Chắc là họ bận thôi”
Lôi Âm không nghĩ nhiều: “Chắc bận thật rồi, để xem lúc anh ta gọi lại cho tôi, tôi
sẽ trị anh ta một trận”
Ngọc Khê chỉ biết cười chua chát. Cô cũng muốn “trị” Niên Quân Mân, nhưng khổ
nỗi cô không có bất kỳ tin tức gì của anh. Cảm giác bặt vô âm tín này mới thực sự
là nỗi đau khổ nhất.
Chu Linh Linh lườm Lôi Âm một cái rồi kéo Ngọc Khê: “Mợ bao giờ thì đến nơi?”
Ngọc Khê giật mình phản ứng lại: “Sáng mai là đến rồi”
Chu Linh Linh tiếp lời: “Giờ bà được nghỉ rồi, phải giúp tôi một tay nhé. Tôi bận
đến sứt đầu mẻ trán, vừa lo công ty vừa lo tiệc cưới, chạy đi chạy lại gầy rộc cả
người đây này”
Ngọc Khê xung phong: “Việc công ty cứ để tôi, bà tập trung lo chuyện ở khách
sạn đi”
Chu Linh Linh không yên tâm, từ lúc thi xong con bé này cứ như người mất hồn,
đi đường còn suýt đâm vào cây: “Bà giúp tôi lo việc ở khách sạn đi, công ty để
Lôi Âm trông chừng cho”
Lôi Âm chỉ tay vào mình: “Tôi không làm được đâu!”
Chu Linh Linh trấn an: “Sao lại không? Mấy ngày tới bà chỉ cần ngồi đó trấn thủ là
được rồi”
“Thế thì được”
Lôi Tiếu chạy đến công ty: “Chị, chị họ, hai người về nhà một chuyến đi, có chút
việc ạ”
Chu Linh Linh lo lắng: “Nhà họ Chu lại đến quấy rối à?”
Lôi Tiếu cũng không giải thích rõ được: “Không phải nhà họ Chu, nói chung là khó
nói lắm ạ”