Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 36: Không Có Ký Ức



Ngọc Khê thuận theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy Niên Quân Mân hiếm hoi không

mặc quân phục, mặc rất giản dị, tay gõ cửa kính vừa mới hạ xuống, khiến má

Ngọc Khê tức đến phồng lên, cô vỗ ngực trợn mắt, “Người dọa người là dọa

chết người đấy!”

Niên Quân Mân mất tự nhiên ho khan một tiếng, anh ta thấy khá oan uổng, vừa

mới hô rồi, nhưng Ngọc Khê quá chuyên tâm, cứ thế không nghe thấy, chỉ đành

gõ cửa kính, anh ta áy náy lùi lại một bước.

Chu Linh Linh, “Em đang nói chuyện với ai thế?”

Má Ngọc Khê đỏ lên, “Niên Quân Mân, chị cũng quen mà”

Chu Linh Linh “Ồ” một tiếng, giọng kéo dài ra một chút, “Cái cậu bé hồi nhỏ cứ

quấn quýt bên em ấy hả?”

Ngọc Khê không có ký ức, chớp chớp mắt, “Sao em lại không biết? Hoàn toàn

không có ấn tượng nào?”

Chu Linh Linh cười, “Lúc đó em quá nhỏ, làm sao có thể có ký ức được, chị nói

cho em biết, lúc ấy, ngay cả chị ôm em cũng không được, tiểu tử kia nhìn em

chằm chằm không rời”

Ngọc Khê kỹ lưỡng hồi tưởng, một hai tuổi thì đúng là không có ký ức, sau này

Niên Quân Mân rời đi, mặc dù mấy năm đầu, cứ dịp lễ tết anh ta trở về mấy

chuyến, cô cũng không để tâm, điều duy nhất nhớ được là trẻ con trong thôn đều

sợ anh ta.

Sau này việc học nặng hơn, Niên Quân Mân không trở về nữa. Nếu không phải

nghe chị họ nói, cô thật sự không biết, Niên Quân Mân từng quý mến cô đến vậy.

Quý mến? Mặt Ngọc Khê nóng bừng lên, cô không nhịn được lén liếc nhìn Niên

Quân Mân đang dựa vào cây.

Thân hình của Niên Quân Mân không thuộc loại vạm vỡ, anh rất gầy, hơn nữa rất

gọn gàng, nhìn khiến người ta dễ chịu, nhất là khi mặc thường phục, trông như

một sinh viên đại học vừa mới bước chân vào xã hội.

Ngọc Khê thấy Niên Quân Mân nhìn mình, vội vàng quay đầu đi, thầm mắng bản

thân, cô chột dạ cái nỗi gì chứ!

Văn phòng của Chu Linh Linh gửi đến một nhóm báo cáo, cô ấy nói với Ngọc Khê:

“Chị phải bận công tác rồi, một nửa em nói chị không đồng ý, chị giúp em, sao có

thể đòi chia phần trăm được, em đừng khách khí với chị, chúng ta là chị em họ

mà”

Ngọc Khê có sự kiên trì của riêng mình, “Nếu chị không nhận, em sẽ tìm người

khác để thuê quần áo”

Chu Linh Linh đau đầu, cô em họ nhỏ này đôi khi rất bướng bỉnh, “Được, được,

chị nhận, nhưng chị không cần một nửa, cho chị một thành là tốt rồi”

Ngọc Khê không đồng ý, cuối cùng lùi lại một bước, Chu Linh Linh chỉ cần hai

thành. Ngọc Khê đã uy hiếp chị họ, nhưng chị họ ngược lại cũng uy hiếp cô,

nếu không đồng ý thì đừng liên lạc nữa.

Ngọc Khê nghiến răng, người chị họ dịu dàng trước kia của cô không thấy đâu

nữa, cô có chút bị đả kích.

Nhưng kế hoạch kiếm tiền đã được thực hiện, cô lại vui vẻ. Ước nguyện của cô

không nhiều lắm, chỉ cần có thể tự cung tự cấp, số tiền dư ra mua đồ bổ cho nãi

nãi là tốt rồi, đương nhiên nếu kiếm được nhiều hơn, có thể chữa bệnh cho nãi

nãi thì càng tốt hơn.

Ngọc Khê không quên, học phí của trường sang năm sẽ tăng, không phải tăng

mấy trăm, mà là thoáng cái đã vượt qua ba nghìn, điều này khiến cho một số anh

chị khóa trên khoa diễn xuất có điều kiện không tốt càng thêm eo hẹp.

Mặc dù không biết học phí các khoa khác thế nào, nhưng phỏng chừng cũng sẽ

không thấp hơn một ngàn.

Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến cô tin tưởng vào việc cho thuê quần áo,

chỉ là không thể nói cho chị họ biết mà thôi.

Niên đại này, mặc dù cải cách mở cửa đã phát triển, nhưng cái thói tiết kiệm ăn

uống đã ăn sâu vào máu vẫn còn đó, có thể thuê được thì tuyệt đối sẽ không

mua.

Ngọc Khê khép lại sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa kính ra, nghiêng đầu hỏi Niên Quân

Mân, “Sao anh tìm được em?”

Niên Quân Mân nhìn Ngọc Khê được ánh nắng bao phủ, nụ cười ngọt ngào của

thiếu nữ làm tan chảy trái tim anh, khóe miệng nhếch lên, “Chỉ có con đường này

đi đến trường, anh đi qua, vừa hay nhìn thấy em”

Ngọc Khê ôm cuốn sổ, “Em không ngờ anh đến tìm em, nếu không gặp được em,

chẳng phải anh chạy một chuyến vô ích sao?”

“Vậy anh sẽ đợi em ở cửa cho đến khi em trở về”

Niên Quân Mân nói rất nghiêm túc, tiếng côn trùng kêu cũng an tĩnh lại, Ngọc Khê

chỉ nghe thấy tiếng tim đập thùng thùng, lời Niên Quân Mân nói là thật lòng, “Cái

đó, vậy, nếu em trở về muộn, anh không thể quay về thì sao?”

Niên Quân Mân tiếc nuối vì nha đầu này chuyển tầm mắt, khóe miệng cong lên,

“Có thể đi đường đêm mà”

Tai Ngọc Khê đỏ bừng. Rõ ràng hai người đứng cách nhau rất xa, nhưng cô lại

cảm thấy dường như anh đang nói bên tai mình vậy, cảm giác tê tê, như bị điện

giật ngang tai. Cô bước nhanh hai bước, “Thời tiết nóng thật, em mời anh uống

nước ngọt nhé”

“Được”

Ngọc Khê đi phía trước như thể đang chạy trốn. Rõ ràng cô đã đi rất nhanh rồi,

nhưng vẫn cảm nhận được Niên Quân Mân đang ở ngay sau lưng mình. Bước

chân cô càng lúc càng nhanh hơn, cô không nhịn được tự véo mình một cái. Đau

quá, nước mắt sắp trào ra rồi.

uchtml]

Hèn chi, ai cũng sẵn lòng tự véo mình, đau thật. Cô hít một tiếng, trái tim bị Niên

Quân Mân khuấy động cũng an tĩnh lại.

Mua nước ngọt xong, cô rót vào bụng. Lạnh buốt, cảm giác nóng bức trên cơ thể

cũng tan biến, mát lạnh thấu tim, thoải mái vô cùng, chút nóng bức cuối cùng

cũng biến mất.

Ngọc Khê đôi khi khá đà điểu (trốn tránh thực tại). Cô quay đầu lại, rụt rè, “Em

còn muốn đi xem gần đây có cửa hàng nào cho thuê mặt tiền không, nên không

thể chơi được. Anh đi cùng không?”

Niên Quân Mân uống cạn ngụm nước ngọt cuối cùng, “Anh đi cùng em, miễn cho

em bị lừa”

Ngọc Khê cứng cổ, “Em lớn thế này rồi, làm sao có thể bị lừa?”

Niên Quân Mân, “Ha hả!”

Ngọc Khê, “”

Được rồi, so với Niên Quân Mân, tuổi của cô quả thật rất dễ bị lừa.

Hai người đi dọc theo con phố. Ngọc Khê không nhịn được hỏi, “Đúng rồi, anh

thuộc binh chủng gì vậy, em chưa từng hỏi. Sao huấn luyện viên của bọn em lại

gọi anh là Niên đội?”

Niên Quân Mân, “Khoảng thời gian này, anh đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên

của họ, nên họ gọi anh là Niên đội”

Ngọc Khê không nghe thấy Niên Quân Mân giới thiệu binh chủng của mình, cô

cũng không hỏi nữa, dự đoán là bí mật đi!

Niên Quân Mân lại im lặng một cách lạ thường. Binh chủng của anh khá nguy

hiểm, dù đã hòa bình rồi, nhưng có một số hành động, anh vẫn gặp nguy hiểm.

Lần làm đại lý huấn luyện viên này, cũng là vì anh bị thương nên tiện thể dưỡng

thương.

Cho nên anh mới có không ít ngày nghỉ. Vừa lúc dì Trịnh gọi điện thoại, anh

không hề nghĩ ngợi gì mà trở về. Kỳ thật, cho dù không bị thương, trước khi Ngọc

Khê vào đại học, anh cũng phải tranh thủ xin nghỉ phép.

Niên Quân Mân mím môi. Một mặt là nghề nghiệp, một mặt là Ngọc Khê. Cuối

cùng ánh mắt anh trở nên kiên định. Anh sẽ không từ bỏ Ngọc Khê, người đã sớm

được anh xác định, anh sẽ không lùi bước.

Ban đầu Ngọc Khê rất bài xích, anh vốn định về trước, từ từ nghĩ cách. Nhưng

không ngờ, Ngọc Khê không hề bài xích nữa. Đây là niềm vui bất ngờ, khiến anh

thay đổi chiến lược.

Anh cực kỳ hài lòng với sự phát triển hiện tại.

Lúc này, Ngọc Khê đã bước vào một cửa hàng, đó là một tiệm ăn vặt, phía trên

treo tấm biển sang nhượng.

Ngọc Khê đánh giá mặt tiền cửa hàng, khoảng sáu mươi mét vuông, còn có bếp

sau, cộng thêm vào, tổng cộng tám mươi mét vuông. Chỗ này đủ, vị trí cũng

không tệ.

Nhưng trên tường có một ít vết dầu mỡ, có chỗ đã đen kịt. Nhà bếp cũng cần phải

cải tạo, sơn sửa cộng thêm cải tạo, sẽ tốn một khoản tiền.

Hơn nữa còn tiền thuê nhà, Ngọc Khê mím môi, vốn liếng của cô vẫn còn quá ít.

Ông chủ tưởng là người đến ăn cơm, “Đồng học, tiểu điếm không mở nữa, muốn

ăn cơm thì sang nhà bên cạnh đi!”

Ngọc Khê rất tò mò, “Đoạn đường này không tệ, sao lại không mở nữa?”

Ông chủ thở dài, “Bây giờ việc buôn bán không còn dễ dàng như lúc đầu nữa. Vật

giá tăng, những người yêu cầu cũng cao hơn. Người có tay nghề không đặc biệt

tốt như tôi, chỉ có thể bị đào thải. Toàn gia chúng tôi dự định về quê hương

phương nam, nghe nói, phương nam phát triển nhanh hơn!”

Ngọc Khê thật sự vừa ý cửa hàng này, “Ông chủ, tôi thấy ông sang nhượng, cửa

hàng này của ông giá bao nhiêu?”

Ông chủ cũng không kiên nhẫn, cười nói, “Chỗ tôi còn một năm rưỡi tiền thuê nhà

mới đến kỳ hạn, tiền thuê nhà đã đóng một lần ba năm, rẻ hơn một chút, mỗi

tháng một trăm. Tiền điện nước tự trả, tôi không định trở về nữa, nên muốn tìm

người trả đủ một lần”

Ngọc Khê im lặng. Tiền thuê nhà cô đã không trả nổi, nói gì đến trang trí. Muốn

trang trí, ít nhất phải gom đủ một ngàn tệ.

Ngọc Khê cười một tiếng, cảm ơn ông chủ.

Niên Quân Mân nheo mắt, “Em muốn thuê cửa hàng à?”

Ngọc Khê “Ừm” một tiếng, đi ra ngoài. Nhìn thấy người đang bước tới, mặt cô tối

sầm lại.

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.