Trưa hôm sau, Ngọc Khê ra ngoài một chuyến, đến tối thì lấy được tập ảnh mẫu.
Tối vẫn có tiết tự học, Ngọc Khê và Lôi Âm ôm tập ảnh về lớp.
Đám con trai mượn xem, ai nấy đều trợn tròn mắt, nhất là khi nghe tin Ngọc Khê
mở tiệm cho thuê quần áo, cả đám nhao nhao: “Sao không có đồ nam thế?”
Ngọc Khê nheo mắt cười: “Vì trong ‘Bách Gia Tính’ thiếu mất họ thứ hai!” (Họ thứ
hai là họ Tiền – tức là Tiền/Tiền bạc).
Đám con trai ngơ ngác: “Nghĩa là sao?”
Ngọc Khê cười đáp: “Nghĩa là thiếu tiền (Tiền) đó!”
Cả bọn ngẩn ra một lúc rồi cười rộ lên, chuyện đơn giản thế mà không nghĩ ra.
Nhanh chóng, sự chú ý của họ lại đổ dồn vào tập ảnh.
Bình thường Lôi Âm có tính cách “người lạ chớ gần”, mở miệng là dễ làm mất
lòng người khác nên đám con trai thường lờ đi nhan sắc của cô. Nhưng qua tập
ảnh này, Ngọc Khê phát hiện có mấy cậu chàng đang ngượng ngùng lén nhìn Lôi
Âm.
Lôi Âm phát hiện ra hai lần, cũng thấy thẹn thùng nên quay sang lườm Ngọc Khê
một cái.
Ngọc Khê: “”
Về đến ký túc xá, Ngọc Khê gửi cho khoa Diễn xuất và khoa Vũ đạo mỗi nơi một
cuốn, còn tặng một cuốn cho dì quản lý ký túc xá. Dì quản lý thường giúp mua
báo và tạp chí, nơi dì ở là nơi đông người qua lại nhất, tận dụng tốt sẽ là kênh
quảng bá tuyệt vời cho tiệm.
Để tỏ lòng cảm ơn, Ngọc Khê tặng dì một bộ quần áo. Dì quản lý vui vẻ nhận lấy,
rồi chuyển tập ảnh mẫu từ chỗ góc khuất ra vị trí dễ thấy nhất.
Ngọc Khê nghiên cứu thời gian casting của Duyệt Huy, còn đúng một tuần nữa.
Tuần này kiếm được bao nhiêu đều dựa vào sự nỗ lực của cô.
Buổi trưa, cô chạy sang hai trường đại học lân cận, mỗi tòa ký túc xá gửi một
cuốn ảnh mẫu. Vì không có tiền mua quà cáp, cô dùng quần áo chị họ gửi lên làm
quà biếu. Phụ nữ không ai từ chối được quần áo đẹp, nhờ vậy mà các tập ảnh
mẫu đều được gửi đi suôn sẻ.
Nhưng tập ảnh gửi đi cả ngày trời mà chẳng thấy ai tìm đến Ngọc Khê.
Lôi Âm có chút sốt ruột: “Tiểu Khê, cậu có quên để lại địa chỉ không đấy?”
Ngọc Khê liếc nhìn thầy giáo trên bục giảng, thì thầm: “Có để lại mà, giá cả cũng
ghi rõ rồi”
“Thế sao chẳng thấy ai tìm cậu, sắp hết tiết cuối rồi đây này”
Ngọc Khê xoay xoay cây bút, thấy thầy giáo nhìn về phía mình liền viết vào sổ
nhật ký: “Bởi vì chẳng ai ngốc cả. Cậu quên rồi à, hôm qua lúc gửi tập ảnh, phản
ứng của các chị khóa trên là giấu nhẹm đi. Cơ hội casting này hiếm có, có chuyện
tốt ai cũng muốn giấu riêng cho mình chứ không muốn quảng bá đâu”
Lôi Âm trợn mắt: “Thế thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mất trắng vụ này à?”
Ngọc Khê khẽ cười, viết tiếp: “Không đâu, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra,
nhất là ở nơi lắm con gái thế này. Cứ chờ mà xem, ngày mai nhất định sẽ có
người tìm tới”
Không biết là bị thuyết phục hay vì niềm tin vô điều kiện vào Ngọc Khê mà Lôi Âm
không còn sốt ruột nữa, tập trung nghe giảng.
Đến tối, một chị khóa trên tối qua nhận tập ảnh đã lén lút tìm gặp Ngọc Khê. Chị
ấy kéo cô ra khỏi nhà ăn, tìm một góc khuất rồi lôi tập ảnh ra: “Chị muốn thuê bộ
ở trang thứ ba này, giờ chị đi thử được không?”
Ngọc Khê lướt nhìn: “Dĩ nhiên là được ạ, chị định thuê mấy ngày?”
Chị khóa trên nghiến răng: “Chị phải thử xem đã, không được thì đổi bộ khác. Nếu
thuê thì chị thuê hai ngày”
Ngọc Khê đành nhịn bữa tối, bảo chị ấy đợi một chút rồi vào nhà ăn mua vội mấy
cái màn thầu và dưa muối đem ra, dẫn chị ấy về tiệm.
Chị khóa trên thử đồ, xoay vài vòng trước gương. Chất vải đều rất tốt, đúng là đồ
xịn, trong lòng chị ấy rất ưng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ: “Đồ của em không phải
đồ mới, một ngày hai tệ là hơi đắt đấy. Thế này đi, một tệ nhé, chị thuê luôn”
Ngọc Khê nuốt miếng màn thầu trong miệng, lắc đầu: “Chị ơi không nói thế được
đâu ạ. Đồ của em toàn là đồ tuyển, có thương hiệu cả, chất lượng đảm bảo. Vả
lại, chị bỏ ra bốn tệ thì không thể mua được một bộ đồ đẹp thế này đâu. Mua mới
ít nhất cũng phải cả trăm tệ, loại thường cũng bảy tám mươi rồi. Phép tính này chị
hiểu rõ hơn em mà”
Ngọc Khê nhất quyết không nhượng bộ. Nếu khách hàng đầu tiên mà nhượng bộ
thì sau này khó làm ăn lắm.
Thấy chị ấy bắt đầu lung lay, Ngọc Khê bồi thêm: “Đồ của em là độc bản, tuyệt đối
không đụng hàng, chị cứ yên tâm. Hơn nữa chị là khách hàng đầu tiên, thế này đi,
chị có thể lấy đồ ngay bây giờ mà không sợ mấy ngày tới bị người khác thuê
mất”
Chị khóa trên ngẩn người: “Nghĩa là sao?”
Ngọc Khê giải thích: “Chị chỉ thuê hai ngày, đúng ra là đến ngày dùng mới được
lấy, những ngày còn lại em vẫn cho người khác thuê. Nhưng vì chị là khách đầu
tiên nên hôm nay chị có thể mang về luôn, coi như em dành riêng bộ này cho chị
từ giờ đến lúc đó”
Nghe vậy, chị khóa trên vội nắm chặt góc áo, nhận ra mình vừa vớ được món hời.
Còn một tuần nữa mới đến buổi casting, nghĩa là chị ấy được dùng miễn phí thêm
5 ngày. Lần này chị không mặc cả nữa, cười hớn hở rút tiền: “Cảm ơn em khóa
dưới nhé, vậy chị không khách sáo đâu”
Ngọc Khê nhận tiền, ghi lại tên, lớp, số phòng và ngày thuê của chị ấy. Tiễn khách
xong, cô xoa xoa cổ, mỉm cười hài lòng.
Lôi Âm đến nơi nghe kể lại đầu đuôi thì xót xa lắm: “Cậu ngốc à? Cho dùng không
tận năm ngày”
Ngọc Khê vừa xếp lại quần áo vừa nói: “Tớ không ngốc đâu. Chị ấy muốn giấu
tập ảnh, nếu chị ấy không mang quần áo về thì tập ảnh cũng chẳng ai thấy. Lần
này mang đồ về ký túc xá, có muốn giấu cũng chẳng giấu nổi”
Lôi Âm bĩu môi: “Chị ấy có thể bảo là tự mua mà”
Ngọc Khê: “Đồ đã qua sử dụng, dù có là ủi thế nào cũng không thể giống đồ mới
tinh được, lại không có mác, chẳng ai ngốc đâu. Vả lại, hoàn cảnh chị ấy không
khá giả lắm, bảo mua đồ xịn thế này chẳng ai tin đâu. Một lời nói dối sẽ cần cả
nghìn lời nói dối khác để che đậy”
Lôi Âm thở dài: “So với cậu, tớ vẫn còn non xanh lắm”
“Hồi nhỏ tớ hay theo bố mẹ đi bán cá, tâm lý người mua tớ nắm được đôi phần”
Ngày hôm sau, hiệu quả thấy rõ ngay. Buổi sáng có hai chị đến thuê đồ, buổi
chiều thì đông nghịt, cả một phòng bên khoa Vũ đạo kéo sang. Đến tối, Ngọc Khê
và Lôi Âm còn chẳng có thời gian mà ăn cơm.
Mười người thuê đồ, cái tiệm nhỏ xíu chật cứng người. May mà quần áo nhiều, lại
được phối sẵn nên dù bận rộn nhưng cũng có cái lợi: không ai mặc cả vì sợ
người khác thuê mất bộ mình thích, thậm chí có người sợ hỏng đồ còn thuê luôn
một mạch sáu ngày.
Chỉ trong một ngày, Ngọc Khê kiếm được 120 tệ.
Lôi Âm trợn tròn mắt, nuốt nước miếng: “Tiền kiếm dễ thế này sao!”
Ngọc Khê đáp: “Đây là nhờ gặp thời thôi. Nếu không có đợt casting này, một
tháng có mười mấy đơn là tốt lắm rồi. Hơn nữa quần áo đã xuất hiện ở trường
mình rồi thì phải luân chuyển sang trường khác, ai cũng thích đồ độc nhất mà”
Lôi Âm ỉu xìu: “Thế chẳng lẽ một bộ chỉ thuê được vài lần thôi à?”
Ngọc Khê: “Cho nên phải thay đổi cách phối đồ liên tục để cho thuê được nhiều
lần. Sau này dư dả hơn, tớ muốn tìm một bạn học thiết kế thời trang về sửa lại
kiểu dáng, tận dụng tối đa một bộ đồ”
Lôi Âm hỏi: “Thế nếu thực sự không cho thuê được nữa thì sao?”
“Thì bán chứ sao! Bán giá rẻ cho các bạn trong trường, chắc chắn sẽ có người
mua. Năm sáu mươi tệ thì không ai mua nhưng hai ba mươi tệ thì đầy người sẵn
lòng”
Ngọc Khê nhẩm tính, một bộ đồ nếu tận dụng tốt thì số tiền thu về sẽ tương
đương với giá mua mới.
Điều duy nhất đáng tiếc là lần sau chị họ có lẽ không lấy được đồ cũ nữa. Nhờ vả
một lần thì được, nhiều quá không hay. Lần này không mất vốn, nhưng lần sau sẽ
phải tốn tiền nhập hàng rồi.
Ngày tiếp theo, người đến thuê còn đông hơn. Đừng nhìn khoa Diễn xuất và Vũ
đạo mỗi năm chỉ có vài lớp, nhưng cộng dồn bốn năm đại học thì số lượng không
hề nhỏ. Chưa kể các khoa khác cũng có nhiều cô gái muốn thử vận may, thế là
việc làm ăn phất lên trông thấy, con đường tiêu thụ cũng theo đó mà mở rộng.
Dù vẫn có những người giàu có mua đồ mới, nhưng ở cái thời đại mà khoảng
cách giàu nghèo chưa quá lớn thế này, phần lớn mọi người đều không nỡ vung
tay quá trán.
Năm ngày tiếp theo, ngày nhiều nhất thu được 160 tệ, ngày ít nhất là 60 tệ. Tổng
cộng sáu ngày kiếm được 650 tệ.
Đó mới chỉ là trong trường, ngoài trường còn có thêm 5 đơn hàng nữa, thu về 50
tệ. Chưa đầy một tuần, thu nhập ròng đã là 700 tệ.
Lôi Âm tiếc rẻ: “Mấy ngày cuối thu nhập hơi giảm, không thì đã kiếm được cả
nghìn tệ rồi”
Ngọc Khê gõ nhẹ vào đầu Lôi Âm, giải thích: “Ngày thuê ngắn lại thì thu nhập
giảm là đương nhiên. Kiếm được 700 tệ tớ đã tạ ơn trời đất lắm rồi”
Số tiền này vượt xa mong đợi của cô, thậm chí nhiều hơn số tiền cô dự tính kiếm
trong nửa năm. Trong đầu cô bắt đầu tính toán đủ đường để kiếm thêm tiền, dù
sao cô cũng đang mang nợ trên người mà.
“Cộc cộc”
Lôi Âm liếc nhìn đồng hồ, trời đã muộn thế này mà vẫn còn người đến thuê đồ
sao? Cô đứng dậy mở cửa: “Cậu đến đây làm gì?”
Lý Miêu Miêu chẳng thèm để ý đến thái độ không chào đón đó, cô ta giơ túi thức
ăn trong tay lên, ngó nghiêng vào trong phòng: “Tớ tìm Tiểu Khê”