Niên Quân Mân khẽ cười một tiếng. Tiếng cười nghe có vẻ tùy ý nhưng Ngọc Khê
lại thấy xót xa. Trong tiếng cười đó ẩn chứa sự tự giễu và cái lạnh thấu xương, cô
không kìm lòng được mà siết chặt lấy tay anh.
Niên Quân Mân cúi đầu nhìn, hơi lạnh trong đáy mắt tan đi đôi chút, ánh mắt lay
động, trong lòng thoáng qua bao suy nghĩ. Anh không còn muốn mở miệng nói
thêm lời nào, kéo Ngọc Khê xoay người định đi.
Những người có mặt đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Tôn Thiên Thiên lại trợn tròn mắt, nhìn trân trân vào bóng lưng Niên Quân
Mân. Người bà ta lảo đảo lùi lại một bước, rồi trước khi ai kịp phản ứng, bà ta đã
lao đến chặn trước mặt hai người.
Tôn Thiên Thiên đờ đẫn nhìn khuôn mặt Niên Quân Mân. Chàng trai này rất tuấn
tú, nhưng giữa hàng lông mày vẫn thấp thoáng bóng dáng của cha mẹ anh năm
xưa. Đồng tử bà ta co rụt lại, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Niên Quân Mân.
Vương Điềm Điềm ngớ người, gọi khẽ: “Mẹ, mẹ sao thế?”
Tôn Thiên Thiên bấy giờ mới sực tỉnh, thu tay lại, móng tay bấm chặt vào lòng
bàn tay.
Giọng Niên Quân Mân đầy ác ý: “Bà nhận ra tôi phải không?”
Tôn Thiên Thiên căng thẳng nuốt nước bọt: “Không. không nhận ra. Chỉ là thấy
cậu trông hơi giống một người quen thôi”
Niên Quân Mân “Ồ” một tiếng kéo dài: “Tiếc thật, tôi cứ ngỡ bà biết tôi. Người
quen mà bà nói là một người đàn ông giống tôi sao?”
Tôn Thiên Thiên dựng cả tóc gáy, mặt mày trắng bệch, tái nhợt như xác không
hồn: “Không phải, chắc tôi nhìn nhầm rồi. Đúng, nhìn nhầm thôi, xin lỗi đã làm
phiền”
Ánh mắt Niên Quân Mân lóe lên: “Bà không tò mò vì sao tôi biết bà họ Tôn sao?”
Tôn Thiên Thiên vừa nhấc chân định đi suýt chút nữa đứng không vững. Bà ta
cứng đờ cổ, nhìn chằm chằm vào Niên Quân Mân với đầy vẻ thù hằn. Bà ta cảm
nhận được trái tim mình đang đập thình thịch, sợ anh nói ra điều gì không hay,
căng thẳng đến khô cả cổ.
Niên Quân Mân cười, nụ cười trông rất rạng rỡ: “Đừng căng thẳng, tôi cũng nhận
nhầm người thôi. Bà chỉ là trông hơi giống người đó. Người đàn bà kia chẳng phải
hạng người tốt lành gì, vi phạm đức hạnh phụ nữ. Một người cao quý đoan trang
như bà chắc chắn không phải là bà ta”
Đồng tử Tôn Thiên Thiên co rút, từ nghi ngờ chuyển thành khẳng định. Sắc mặt
bà ta càng thêm thê thảm, vì quá xúc động mà cả người run lên, bà ta cắn môi:
“Cậu. cậu nhận nhầm người rồi”
Niên Quân Mân: “Ừ”
Tim Ngọc Khê như thắt lại. Cô từng thấy vẻ lạnh lùng của anh, thấy vẻ bất lực của
anh, nhưng chưa bao giờ thấy anh cười mà đáy mắt lại tràn đầy đau thương đến
thế.
Dù giọng điệu Niên Quân Mân nghe có vẻ vui sướng, nhưng Ngọc Khê lại thấy
đau lòng vô cùng. Cô thương anh, thương cho câu chuyện của anh. Một cậu bé
nhỏ thó, đơn độc một mình, vẫn nhớ rõ tên mình, hẳn là cũng nhớ rõ quá khứ đau
thương kia.
Ngọc Khê nhìn mẹ Vương Điềm Điềm bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cô phải ghi nhớ
người đàn bà này.
Cô nắm chặt lấy tay Niên Quân Mân, không muốn anh tiếp tục nữa. Hồi ức chỉ
làm vết thương rách thêm, máu chảy đầm đìa: “Đi thôi, em mời anh ăn cơm. Em
kiếm được tiền rồi, mời anh ra ngoài trường ăn một bữa thật ngon”
Niên Quân Mân nghiêng đầu, thấy ánh mắt đầy vẻ xót thương của cô, anh sảng
khoái đáp: “Được”
Lôi Âm tuy không nhạy cảm nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí căng như
dây đàn. Giờ thấy ổn thỏa rồi, cô liền lên tiếng: “Đưa đồ ăn đây mình cầm cho,
mình mang về phòng giúp”
Ngọc Khê cảm ơn, sau đó dặn: “À, xin nghỉ giúp mình buổi chiều luôn nhé”
Lôi Âm: “Chuyện nhỏ”
“Cảm ơn nhé. Tiện thể túi đồ ăn đó cậu đem chia cho mọi người đi, mình đi trước
đây”
“Ok”
Ngô Đại Phong nhìn Ngọc Khê đi mất mà lòng đầy không cam. Tôn Thiên Thiên
thấy Niên Quân Mân đã đi khuất mới thở phào, gọi Ngô Đại Phong lại: “Đừng đuổi
theo nữa”
Ngô Đại Phong cuống đến toát mồ hôi hột: “Cô ấy thực sự rất hợp mà”
Tôn Thiên Thiên trầm mặc: “Tôi nhìn kỹ lại rồi, cô ta không hợp đâu. Hình tượng
mà ông Vương cần không giống cô ta. Với lại người ta không muốn, ông có ép
cũng vô dụng”
Ngô Đại Phong tiếc hùi hụi, tiền đồ sắp đến tay lại bay mất.
Vương Điềm Điềm nén thắc mắc trong lòng: “Mẹ, mẹ quen người đàn ông lúc nãy
à?”
saohtml]
Tôn Thiên Thiên xoa trán: “Nhìn nhầm thôi, giống một người quen cũ. Chúng ta ở
ngoài này hơi lâu rồi, bố con chắc cũng xong việc rồi đấy, vào xem sao”
Vương Điềm Điềm: “Vâng ạ”
Lý Miêu Miêu định đi theo nhưng Vương Điềm Điềm chẳng buồn để ý đến cô ta.
Quay sang nhìn Ngô Đại Phong, hắn cũng chẳng thèm liếc cô ta một cái.
Cô ta nịnh nọt nửa ngày trời, kết quả chẳng ai thèm ngó ngàng. Nhớ lại vẻ mặt
hắn lúc nãy đuổi theo Lữ Ngọc Khê, ngọn lửa đố kỵ như muốn trào ra khỏi lồng
ngực.
Dựa vào cái gì chứ? Cùng là người từ nông thôn ra, sao đãi ngộ giữa hai người
lại chênh lệch đến thế? Không công bằng, thật sự không công bằng!
Ngọc Khê và Niên Quân Mân cùng đi ra cổng trường. Cô cảm thấy anh cần sự
yên tĩnh nên suốt dọc đường không nói gì, chỉ thầm suy nghĩ.
Hóa ra là vậy, thảo nào kiếp trước Vương Điềm Điềm nhan sắc lẫn chuyên môn
đều không nổi bật nhưng lại đóng phim liên miên. Tuy không được đóng vai chính
nhưng vai phụ cũng không ít, toàn là những vai dễ gây thiện cảm với khán giả.
Thì ra cha cô ta là đạo diễn Vương. Lại nghĩ đến việc Lý Miêu Miêu kiếp trước cứ
bám lấy Vương Điềm Điềm, xem ra nó đã biết bí mật này từ lâu.
Nghĩ đến đây, Ngọc Khê lén nhìn Niên Quân Mân. Mẹ của Vương Điềm Điềm là
mẹ của anh? Vậy đạo diễn Vương là cha anh sao?
Nhưng rồi cô gạt ngay ý nghĩ đó. Qua lời Niên Quân Mân, rõ ràng cha anh là một
người khác.
Vốn dĩ thân thế của Niên Quân Mân đã đủ đáng thương rồi, giờ Ngọc Khê lại càng
thấy thương anh hơn. So với anh, cô thấy mình thực sự quá hạnh phúc.
Đến quán ăn, Ngọc Khê mới giật mình nhận ra hai người đã nắm tay nhau suốt
quãng đường. Cô buông tay ra, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi, nhưng khi không còn
được nắm tay nữa, trong lòng cô bỗng thấy trống trải lạ kỳ.
Niên Quân Mân ngồi đối diện, trêu chọc: “Sao thế, cứ nhìn tay anh mãi vậy?”
Ngọc Khê ho khan một tiếng, chột dạ nhìn sang chỗ khác. Cô làm sao có thể nói
là mình vừa phát hiện tay anh mang lại cảm giác an toàn cơ chứ?
Niên Quân Mân mỉm cười, đẩy thực đơn về phía cô: “Em gọi món đi”
Ngọc Khê “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng gọi toàn món thịt. Niên Quân Mân
cười bảo: “Xem ra là kiếm được tiền thật rồi, hào phóng hơn hẳn”
Ngọc Khê đầy tự hào: “Tất nhiên rồi, để em kể anh nghe”
Niên Quân Mân giơ ngón tay cái tán thưởng: “Giỏi lắm, chú và dì mà biết chắc
chắn sẽ mừng lắm”
Ngọc Khê xua tay: “Anh phải giữ bí mật cho em đấy, em định tết này mới tạo bất
ngờ cho mọi người!”
“Được, bí mật của riêng hai chúng ta”
Tim Ngọc Khê bỗng đập nhanh một nhịp, cô vội chuyển chủ đề: “Hôm nay đâu
phải ngày nghỉ, sao anh lại tới?”
Niên Quân Mân rót nước đưa cho cô: “Anh sắp phải về đơn vị tập trung rồi, nên
đến thăm em một chút. Sau này muốn gặp nhau sẽ không thuận tiện như thế này
nữa đâu”
Ngọc Khê thấy hụt hẫng vô cùng, cô nhấp một ngụm nước: “Vậy khi nào anh mới
được nghỉ?”
Tim Niên Quân Mân bỗng lỗi nhịp, niềm vui sướng không kìm nén được khiến anh
buột miệng hỏi: “Em sẽ nhớ anh chứ?”
Ngọc Khê suýt chút nữa làm rơi cốc nước, mặt đỏ bừng lên: “Em. anh nói gì
vậy?”
Niên Quân Mân ghé sát lại gần: “Anh sẽ nhớ em”
Ngọc Khê há hốc mồm: “Em. anh. cái đó”
Cô ấp úng, mặt càng đỏ hơn. Trong lòng cô đang dâng lên niềm hạnh phúc không
thể chối bỏ, nhưng cứ nghĩ đến những việc mình từng làm để từ chối anh lúc
trước, lòng cô lại ngổn ngang bao cảm xúc.
“Cái đó. người phụ nữ lúc nãy là mẹ anh phải không?”
Vừa thốt ra lời đó, Ngọc Khê chỉ muốn tự tát mình một cái. Bầu không khí đang tốt
đẹp thế này, sao cô lại đi hỏi câu đó cơ chứ!