Người phụ nữ cười nói, “Chúng ta đi cùng một chuyến tàu về, tôi đã tận mắt
chứng kiến cô ra tay thần sầu, hả dạ lắm luôn”
Ngọc Khê nhớ lại, người phụ nữ này là người xem náo nhiệt, đứng ngay sau lưng
Chu Quang Minh. “Chào chị”
Người phụ nữ rất có hảo cảm với Ngọc Khê, “Điều tôi ghét nhất chính là những kẻ
phá hoại gia đình. Năm đó, nếu không có hồ ly tinh, tôi cũng sẽ không ly hôn”
Ngọc Khê không biết nên đáp lời thế nào, đây chẳng phải là vạch vết sẹo của
người ta ra sao, chỉ có thể cười khan, khá ngượng ngùng.
Người phụ nữ cũng chỉ nói vậy thôi, trên mặt không có vẻ gì đau buồn, “Tôi gọi là
Mai Hoa. Mấy cô nàng các cô muốn mua gì? Tôi thấy các cô đi một vòng rồi, chỗ
này tôi quen thuộc, không chừng có thể giúp được các cô đấy!”
Ngọc Khê cảm thấy mình đã gặp được quý nhân rồi, “Chị Mai, chúng tôi mở một
tiểu điếm, cần quần áo phẩm chất tốt, tốt nhất là thời trang một chút”
Ngọc Khê không tính mua quần áo cũ nữa, đã bỏ tiền ra thì mua quần áo mới. Bất
quá, vốn có hạn, nguồn khách có hạn, hiện tại không mua nổi hàng hiệu, cho nên
mới đến chợ quần áo này. Cô chỉ hy vọng chị Mai có thể cho cô một bất ngờ.
Mai Hoa có hảo cảm với Ngọc Khê, kéo Ngọc Khê vào tiểu điếm, “Cô cũng may
mắn mới gặp được tôi. Chợ quần áo này có nhiều mánh lới lắm, các cô không
phải người địa phương, muốn tìm được hàng tốt thì khó đấy”
Ngọc Khê nghe thấy có hy vọng, mắt sáng lên, “Chị Mai, chị thật sự là quý nhân
của tôi”
Mai Hoa xua tay, “Tôi chỉ là thấy hợp tính hợp nết với cô thôi. Đổi lại là người
khác, tôi cũng không lấy hàng cất dưới đáy hòm ra đâu. Các cô đợi tôi một hồi”
Ngọc Khê nhìn Mai Hoa kéo rèm cửa hàng lại, từ phía sau một đống quần áo, kéo
ra hai cái thùng, rồi từng kiện từng kiện lấy quần áo từ bên trong ra.
“Những quần áo này, chúng tôi đều bán cho khách quen. Qua đây xem thử xem”
Ngọc Khê bắt đầu xem, quần áo kiểu dáng mới, chất liệu cũng tốt, chính là thứ họ
muốn tìm. Mặc dù không thể so với quần áo hàng hiệu lớn mà chị họ cho, bất
quá, trong số quần áo bình thường thì đã coi như là hàng tốt rồi.
Mai Hoa giới thiệu, “Các cô yên tâm về những quần áo này, đây là quần áo của
nhà sản xuất chính quy, xem nhãn hiệu đều là thật”
Ngọc Khê đưa cho Lôi Âm, cô đã tìm hiểu không ít nhãn hiệu, bất quá phân biệt
thật giả không rõ ràng bằng Lôi Âm. Lôi Âm tử tế lật xem, “Là thật. Ở cửa hàng
phải bán hơn một trăm tệ một kiện”
Ngọc Khê thấy khó xử, hơn một trăm tệ một kiện thì hơi đắt rồi. Cô còn muốn mua
quần áo nam, số tiền mang theo không mua nổi mấy kiện.
Mai Hoa liếc mắt Lôi Âm một cái, “Còn biết thật giả, không tệ. Những quần áo này
bán trong cửa hàng độc quyền, cộng thêm chi phí mặt tiền cửa hàng và nhân
công, có thể lên tới một trăm năm mươi tệ”
Ngọc Khê đặt quần áo xuống, ý tứ rất rõ ràng, quá đắt.
Mai Hoa cười khanh khách, “Tiểu cô nương, chúng ta hợp mắt, hợp tính. Hàng
này từ đâu ra, tôi không thể nói, nhưng giá cả thì dễ nói. Sáu mươi tệ một kiện,
đây đã là giá thấp nhất rồi, đừng mặc cả với chị đây nha”
Ngọc Khê hiểu, nếu cô không lọt vào mắt Mai Hoa, Mai Hoa sẽ không lấy quần áo
ra. Sáu mươi tệ là hời rồi. Tim cô đập thình thịch, “Chị, có âu phục nam không?”
Mai Hoa lại lật ra hai cái thùng, “Cùng một nhãn hiệu, một trăm hai mươi tệ một
bộ”
Ngọc Khê liếc mắt Lôi Âm một cái, Lôi Âm chỉ thiếu nước liên tục gật đầu.
Ngọc Khê cảm thấy cơ hội khó có được, bỏ lỡ rồi, rốt cuộc cũng không còn cơ hội
nữa. Lần sau đến, nhất định không phải cái giá này. Cái giá này mang về bán lại,
lãi ròng một nửa tiền. Cô tính toán trong lòng, trong tay có tám trăm tệ có thể
dùng, quay đầu nói với Mai Hoa: “Chị, đợi chúng tôi thương lượng một chút”
“Được, các cô thương lượng đi”
Ngọc Khê kéo Lôi Âm, “Trong tay cậu có bao nhiêu tiền?”
Lôi Âm chìa ra hai ngón tay, “Ba nghìn tệ”
Tiết Nhã chen vào, “Trong tay tớ có một nghìn tệ, đều có thể cho cậu mượn”
Tim Ngọc Khê đập thình thịch, đủ rồi, quá đủ rồi. Mười bộ âu phục là một nghìn
hai trăm tệ, sáu mươi kiện quần áo là ba nghìn sáu trăm tệ, tổng cộng bốn nghìn
tám trăm tệ, vừa đủ tiền.
Ngọc Khê, “Tiền đều cho tôi mượn”
Ngọc Khê cầm tiền của hai người, quay đầu nói số lượng với Mai Hoa. Mai Hoa là
người tinh tường cỡ nào, thoáng cái đã đoán ra ý tứ của Ngọc Khê, “Ha ha, em
gái có đầu óc kinh doanh đấy. Được, các cô chọn đi!”
Ngọc Khê cảm ơn Mai Hoa, tự mình chọn quần áo. Gu thẩm mỹ của cô cao, phải
chọn loại dễ phối đồ, lại vừa đơn giản, đại khí, thời trang. Trao tiền nhận hàng,
“Chị Mai, hôm nay thật sự cảm ơn chị rất nhiều”
thuhtml]
Mai Hoa đút tiền vào túi, “Tôi cũng là kết giao bằng hữu thôi, ai bảo hai đứa mình
hợp tính nhau chứ. Lần sau cô tới tìm chị, giá sẽ không còn là giá này nữa đâu”
“Tốt”
Ngọc Khê hiểu rõ, hôm nay chính là giao dịch một lần duy nhất, cô không biết khi
nào mới tới nữa, lỡ mà tới, Mai Hoa nói không chừng đã quên cô rồi! Sau này dù
có nhớ cô đi nữa, Mai Hoa đã nhìn ra tâm tư của cô rồi, cũng chỉ có một lần này
thôi, lần sau, tuyệt đối sẽ không có giá thấp như vậy.
Về tới nhà nghỉ, Lôi Âm lên tiếng, “Tiểu Khê, cậu tính toán bán quần áo sao?”
Ngọc Khê cong khóe miệng, “Người hiểu tôi, chính là Lôi Âm. Đúng vậy, tôi tính
toán bán một nhóm, đổi lại tiền, chờ bắt đầu mùa đông, để nhập quần áo mới.
Chúng ta làm dịch vụ cho thuê quần áo, muốn kinh doanh tốt, nguồn hàng mới
chính là pháp bảo. Lần này tới, kiếm lớn rồi”
Ngọc Khê càng nghĩ tâm tình càng tốt. Tiết Nhã hỏi, “Mang về bán sao?”
Ngọc Khê xua tay, “Không quay về, ngay tại thành phố S bán luôn. Giá bên này
cao. Còn ba ngày nữa, hai cậu cứ đi dạo khắp nơi, một mình tôi đi là được rồi”
Lôi Âm trợn mắt, “Chúng ta là một thể mà, tôi cũng đi”
Tiết Nhã giơ tay, “Còn có tôi nữa”
Lòng Ngọc Khê ấm áp, “Tốt, tốt, đi hết, đi hết”
Trong tay ba người chỉ còn Ngọc Khê có hơn một trăm tệ. Buổi tối, họ ăn một bữa
cơm món địa phương chính hiệu, nhưng Ngọc Khê ăn không quen, cô thích vị
mặn hơn.
Ăn no uống đủ, nghỉ ngơi tốt, hôm sau, họ vác quần áo đi khắp nơi. Mặc dù không
bán được giá của mặt tiền cửa hàng, nhưng một trăm tệ thì vẫn có người mua.
Quần áo tốt, không lo không bán được, chỉ mới một ngày rưỡi đã bán hết sạch.
Tổng cộng bán được bốn bộ vest, bán hai trăm tệ một bộ, kiếm được ba trăm hai
mươi tệ. Bán được bốn mươi chiếc, bán một trăm tệ một chiếc, kiếm được một
ngàn sáu trăm tệ.
Số tiền bán được, vừa tròn bốn ngàn tám trăm tệ. Ngọc Khê trả lại tiền cho Lôi
Âm và Tiết Nhã, tiền vốn của cô cũng đã quay về.
Lôi Âm kích động đến mức mắt đỏ hoe, “Cái này cũng quá kiếm tiền rồi, sau này
mình đi buôn hàng lậu đi”
Ngọc Khê mệt mỏi lắm, “Cơ hội chỉ có một lần, đừng có nghĩ chuyện tốt đẹp nữa”
Lôi Âm ngẫm lại cũng đúng, “Hối hận vì đã mang ít tiền quá”
Ngọc Khê cười nói, “Cậu mang nhiều cũng vô dụng, Mai Hoa trong lòng có tính
toán cả, cô ấy sẽ không bán hết cho cậu đâu. Được rồi, đi ngủ thôi, ngày mai còn
có thể chơi một ngày”
Lôi Âm, “Ừm”
Ngày cuối cùng, ba cô nương tính toán đi tới những địa phương khá nổi tiếng. Nơi
đầu tiên họ đến là tháp truyền hình. Tháp truyền hình cao vút, mấy cô nương
ngửa cổ nhìn.
Lôi Âm kinh ngạc thốt lên, “Phần trang trí đại sảnh tầng dưới sắp hoàn thành rồi,
cũng không biết khi nào có thể sử dụng”
Ngọc Khê biết thời gian, mùng một tháng năm năm 95 chính thức bắt đầu dùng.
Lúc đó, tiêu đề các báo lớn đều là về tháp truyền hình. Năm 95, nó còn bị liệt vào
một trong mười cảnh quan mới.
Tiết Nhã cảm khái lắm, “Trước kia nghĩ còn không dám nghĩ, cái này sắp chạm tới
trời rồi nhỉ”
Lòng Ngọc Khê tràn đầy tự hào, “Tổ quốc tương lai sẽ còn cường đại hơn nữa”
Mặc dù cô chỉ thấy được ba năm sau, nhưng Tổ quốc mỗi ngày đều đang xảy ra
những thay đổi long trời lở đất.
Gần đài truyền hình, không ít tòa nhà mới đã mọc lên. Ba cô nương vừa đi vừa
ngắm, Lôi Âm còn mang theo máy ảnh, chụp không ít tấm hình.
Lôi Âm và Tiết Nhã đi mua kem que, Ngọc Khê ngồi ở ghế dài chờ. Một chiếc xe
hơi dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, “Tiểu cô nương, có hứng thú đóng phim
không?”
Ngọc Khê nhìn thẳng vào người đàn ông, Tiền Trung Á. Ở thủ đô tuyển vai không
gặp, lại gặp ở thành phố S. “Không hứng thú”
——————–