Ngọc Khê đặt sợi dây chuyền xuống, khép hộp lại, “Tin lớn gì thế?”
Viên Viện, “Thứ Bảy tuần này có buổi giao lưu biên kịch do nhà đầu tư tổ chức,
không giới hạn tiêu chuẩn, sinh viên, người mới vào nghề, người trong ngành đều
có thể đi. Các cậu có đi không?”
Ngọc Khê đang kinh doanh tiểu điếm, nhưng cũng không quên chuyên ngành,
“Thật hả?”
Viên Viện nói: “Thật, tớ nghe chị khóa trên nói đấy, nếu không phải quan hệ khá
tốt, chị ấy sẽ không nói cho tớ đâu”
Cơ hội lần này khó có được, cho dù học không được gì, mở mang tầm mắt cũng
tốt, Ngọc Khê hỏi, “Có quy định nhân số không?”
Viên Viện không vòng vo, “Đủ người thì thôi, tổng cộng hai trăm suất, ai tới trước
thì vào trước. Thế nào, các cậu có đi không?”
Ngọc Khê, “Đi, đương nhiên là đi”
Lôi Âm ngập ngừng nói: “Tôi không muốn đi”
Ngọc Khê, “Cửa hàng đóng cửa một ngày không sao, buổi tối xử lý là tốt rồi”
Lôi Âm lắc đầu, “Không phải chuyện cửa hàng, tôi không có tài năng, cũng không
hứng thú với biên kịch, cho nên mới không muốn đi”
Ngọc Khê chợt nhớ ra, chuyên ngành của Lôi Âm là do ông ngoại cô ấy chọn, lúc
lên lớp cũng có thể cảm nhận được, Lôi Âm thật sự không thích.
Lôi Âm cười, “Cậu và Viên Viện mấy người đi đi, cửa hàng có tôi lo rồi!”
Mỗi người đều có sở thích riêng, Ngọc Khê sẽ không ép buộc Lôi Âm, cô chỉ có
thể hy vọng, Lôi Âm có thể tìm được ngành nghề mình yêu thích.
Vì đã nói định rồi, mấy người Ngọc Khê bắt đầu chuẩn bị. Các cô là người mới
vừa bước vào cổng trường, không có ưu thế về kinh nghiệm, nhưng lại có bộ não
chưa bị gò bó, tư tưởng hoạt bát, tư duy đổi mới, đây chính là ưu thế của các cô.
Mặc dù không thể nắm được nội dung giao lưu, nhưng cơ hội vĩnh viễn dành cho
người có sự chuẩn bị. Các cô chỉ cần ghi nhớ kiến thức đã học, xem thêm một số
tuần san điện ảnh, hiểu rõ hơn về điện ảnh và truyền hình, làm tốt công tác chuẩn
bị là được.
Thời gian trôi đi trong sự bận rộn, còn cửa hàng nhỏ của Ngọc Khê, mặc dù đã
đổi địa điểm, nhưng ngược lại việc kinh doanh lại tốt hơn, số tiền kiếm được trong
năm ngày còn nhiều hơn cả một tuần trước kia.
Thứ Bảy, Ngọc Khê và mấy người Viên Viện đã dậy từ lúc trời chưa sáng, đi
chuyến xe buýt sớm nhất. Không ít người có chung suy nghĩ, chuyến xe đầu tiên
không có một chỗ trống nào.
Chủ yếu là các anh chị khóa trên năm ba năm tư. Cơ hội lần này khó có được,
nhỡ đâu ý tưởng lọt vào mắt nhà đầu tư, may mắn được quay thành phim truyền
hình hoặc điện ảnh, nói một bước lên trời thì hơi khoa trương, nhưng thăng tiến
nhanh chóng là thật.
Cơ hội lần này quá khó có được, mấy người Ngọc Khê là những người năm nhất
duy nhất. Suốt dọc đường đi, may mắn là ánh mắt không chết người, nếu
không, các cô nhất định chết không thể chết hơn được nữa, ánh mắt ai nấy
cũng như đeo dao.
Chặng đường nửa tiếng, bên trong xe buýt đặc biệt ngột ngạt.
Ngọc Khê lại lần nữa cảm nhận được sự cạnh tranh khốc liệt, cũng nhận ra rằng,
bất kể là nghề nghiệp gì, sự cạnh tranh trong ngành đều thảm khốc, chỉ có
người có bản lĩnh thật sự mới có thể đi qua dây thép, tới được bờ bên kia.
Xuống xe, Viên Viện vỗ ngực, “Vừa mới dọa chết tôi rồi, may mắn là mặt tôi đủ
dày, nếu không tâm lý đã sụp đổ từ lâu”
Ngọc Khê cũng sờ lên mồ hôi li ti không tồn tại, “Đi thôi, đã tới rồi, nhất định phải
đi xem thử một phen”
Ngọc Khê không hề bị dọa sợ, ngược lại còn khơi dậy tinh thần thách thức. Bà nội
nói, cô giống cô út, cô vẫn luôn không nghĩ như vậy.
Nhưng hôm nay, cô cảm thấy bà nội nói đúng, cô giống cô út, nội tâm tràn đầy
nhiệt huyết. Cô vô cùng muốn đi qua dây thép, muốn đứng trên ngọn tháp ở bờ
đối diện, nhìn ngắm nhiều phong cảnh hơn.
memhtml]
Mấy cô gái tới nơi, cửa ra vào đã có không ít người. May mắn là mọi người đều
có ý thức, vì sự công bằng, họ xếp thành hàng. Sau suất thứ hai trăm, xin lỗi, cậu
không đủ nỗ lực.
Người thành công, nỗ lực chiếm tỷ lệ cao nhất. Cậu không nỗ lực, dù cho vận
may có tốt đến mấy cũng vô ích. Đương nhiên cũng có một vài người tồn tại kiểu
bật hack, vượt trội quá nhiều, không có gì có thể sánh bằng, chi bằng làm tốt việc
của mình là hơn.
Ngọc Khê tưởng rằng đã đủ sớm rồi, nhưng lại xếp ở vị trí một trăm năm mươi,
suýt chút nữa là bị loại khỏi hai trăm người.
Hàng người xếp thẳng tuốt đến tám giờ sáng, nhân viên công tác mới tới, lần lượt
nhận thẻ bài rồi đi vào. Chỉ có hai trăm thẻ bài, những người không đi được thì
không cam tâm, canh giữ ở cửa ra vào.
Thấy có người nhận thẻ bài, họ cầm tiền, mua trực tiếp.
Ngọc Khê coi như đã mở mang tầm mắt rồi. Rõ ràng là tấm thẻ bài không tốn một
xu, vậy mà bị đẩy giá lên tới hai trăm tệ một tấm, còn có xu hướng tăng nữa. Tôi
cũng từng động lòng, nhưng trong lòng tôi có một cán cân, những thứ hiện tại chỉ
là lợi nhỏ, tôi sẽ không vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Bước vào hội trường, nơi này không phải là chỗ ngồi xếp thành hàng như giảng
đường, mà là chia bàn. Mấy người quen biết ngồi chung một bàn, mỗi bàn mười
người. Trên bàn có sổ, cũng có bút, đều đã được chuẩn bị sẵn.
Chín giờ, nhà đầu tư tới rồi, bên cạnh còn đi theo một nữ biên kịch. Cô gái này
đại khái hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, trông như sinh viên đại học vừa ra trường.
Khi giới thiệu, tôi mới biết, cô gái tên là Chu Tình, hai mươi lăm tuổi, gần hai năm
nay đã biên kịch hai bộ phim điện ảnh.
Mục đích của buổi nói chuyện lần này, chính là chọn trợ lý cho Chu Tình. Đơn
giản hơn, chính là giúp Chu Tình hoàn thành kịch bản. Kỳ thật, nói trắng ra hơn,
là giúp Chu Tình viết kịch bản. Phần lớn do bạn viết, cuối cùng tên được treo là
Chu Tình.
Viên Viện trợn tròn mắt, cắn răng, “Quá đáng thật! Đây rõ ràng là cướp thành
quả!”
Tôi thấy lòng mình nặng trĩu. Tôi sớm nên đoán được, nếu bạn không có tên tuổi,
có tài năng, muốn nổi danh, con đường sẽ dài đầy gai góc. Trong lòng tôi rất thất
vọng, nhưng cũng rất nhanh nhận rõ hiện thực của ngành, sớm điều chỉnh tâm lý,
không có gì không tốt.
Nếu hôm nay không tới, không mở mang kiến thức, đợi tới khi tốt nghiệp rồi mới
thấy, sẽ càng trở tay không kịp, đả kích tâm lý hơn.
Tôi quét một vòng, sắc mặt mọi người đều không đẹp. Đại bộ phận sinh viên chưa
ra khỏi khuôn viên trường, lần đầu tiên thấy được sự tàn khốc của xã hội, một
khuôn mặt đầy phẫn nộ. Hơn nữa, những người học biên kịch, làm nghệ thuật,
phần lớn đều có một chút thanh cao, quá đả kích ảo tưởng, không thể chấp nhận.
Tôi ghé tai Viên Viện nói: “Cậu đã tức giận đến mức này rồi, những người mua
thẻ bài vào đây, chắc hối hận đến mức ruột gan xanh lét luôn”
Viên Viện nhịn không được, *phốc* một tiếng cười. Có sự so sánh, trong lòng cô
ấy dễ chịu hơn nhiều. “Ai, hôm nay tôi nghĩ quá đơn giản rồi. Trên đời làm sao có
chuyện tốt tự nhiên, lời bố mẹ mới là chân lý! Hết thảy hành vi đều có mục đích,
đáng tiếc bản thân tôi còn quá trẻ”
Tôi thầm niệm lại một lần trong lòng: Hết thảy hành vi đều có mục đích. Cảm ngộ
nhiều lắm, câu này quá tinh túy, bao hàm tất cả mọi hành vi.
“Chú, dì có thể tổng kết ra câu này, tôi quá bội phục họ rồi”
Viên Viện bóc mẽ: “Cái này là ông nội tôi truyền lại cho bố mẹ tôi, là tổ tiên để lại
đấy”
Tôi cảm khái. Sự truyền thừa của một gia tộc là có đạo lý, họ đều có những thứ
quý giá nhất. Có cái là tổ huấn, có cái là kinh nghiệm được tổng kết qua từng thế
hệ, những thứ này mới là vô giá.
Tôi nhịn không được nghĩ, đợi tôi già rồi, nhất định sẽ nói cho đời cháu, kinh
nghiệm cả một đời của tôi, cũng phải tổng kết ra đạo lý, truyền xuống từng thế hệ.
Vừa nghĩ tới cháu trai, tôi nhịn không được lại nghĩ tới Niên Quân Mân. Mặt tôi đỏ
bừng, tự nhổ vào bản thân một cái. Mới vừa xác nhận quan hệ, đã nghĩ tới đời
cháu rồi, ngực tôi như đang bốc cháy, máu huyết đều sôi trào.
Những người tới hôm nay, sinh viên trong trường thì phẫn nộ, nhưng những
người đã ra xã hội, ngược lại vô cùng bình tĩnh. Họ còn nghiêm túc ghi lại tiêu đề
được đưa, đã bắt đầu viết ý tưởng rồi. Bọn họ đã sớm qua giai đoạn nằm mơ.
Người học biên kịch nhiều lắm, có mấy người có thể trở thành biên kịch nổi danh!
Bàn tôi đang ngồi, đều là các tiểu cô nương, ai cũng xinh đẹp. Chu Tình muốn
ngăn cũng không ngăn được bước chân của nhà đầu tư, cô ta thầm hận đi theo
sau.
——————–