Ngọc Khê thực sự nổi giận, cô bồi thêm cho Vương Điềm Điềm một cái tát nữa:
“Đứa bé mới bao lớn chứ, cô không sợ làm nó ngã ra làm sao à? Tôi thấy cô còn
chẳng bằng loài cầm thú”
Bị đánh đến mức này, Vương Điềm Điềm cũng chẳng thèm giả vờ nữa: “Mày
dám đánh tao? Tao sẽ cho mày biết tay!”
Ngọc Khê hừ lạnh một tiếng: “Gớm, tôi sợ quá cơ!”
Vương Điềm Điềm nghiến răng kèn kẹt: “Tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá
đắt, tao sẽ làm cho công ty của mày phá sản, tan tành mây khói!”
Vương Điềm Điềm gào thét như muốn trút hết mọi căm hận trong lòng. Cô ta vất
vả lắm mới có được cuộc sống phu nhân nhà giàu dù chỉ là hữu danh vô thực,
nhưng ít nhất còn có tiền. Giờ mà ly hôn, cô ta sẽ chẳng còn gì cả.
“Tôi thấy khẩu khí của cô cũng lớn đấy”
“Khẩu khí của nó đúng là lớn thật, đánh hay lắm!”
Ngọc Khê ngẩn người, nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Một người đàn ông có
dáng vẻ phú quý, mặt mày sa sầm bước vào giữa đám đông, ánh mắt nhìn Vương
Điềm Điềm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Vương Điềm Điềm run rẩy như cầy sấy, chỉ còn biết ôm chặt lấy đứa bé để tìm
chút cảm giác an toàn: “Sao. sao ông lại tới đây?”
Người đàn ông bước lên giành lấy đứa trẻ: “Tôi mà không tới thì sao biết được cô
dám đối xử với con trai tôi như thế này. Được, tốt lắm!”
Vương Điềm Điềm kinh hoàng: “Ông nghe em nói đã, đều tại con nhỏ đó, nó định
ra tay với con nên em mới. Ông nhìn xem, nó còn đánh cả em nữa, ông phải
báo thù cho mẹ con em!”
Ngọc Khê lạnh lùng nhìn sắc mặt người đàn ông ngày càng u ám, cô tiến lên một
bước: “Tôi tin là ông đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình”
Người đàn ông kìm nén cơn giận, gật đầu với cô: “Lúc nãy cảm ơn cô nhiều. Tôi
là Vương Phúc Lộc, đây là danh thiếp của tôi. Tôi nợ cô một ân tình, sau này có
việc gì cứ cầm nó đến tìm tôi, rất có tiếng nói đấy”
Ngọc Khê nhận lấy tấm danh thiếp, thoạt nhìn cũng chẳng thấy có gì đặc biệt.
Vương Phúc Lộc giải thích thêm: “Đây là danh thiếp cá nhân của tôi, không có
nhiều tấm đâu”
Ngọc Khê thu lại, cô cứu đứa bé là chuyện nên làm: “Sẽ có lúc tôi cần dùng đến”
Vương Phúc Lộc hơi ngẩn ra rồi cười lớn: “Được, tôi đợi cô!”
Vương Điềm Điềm hận đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không
thấy đau. Kế hoạch “nhất tiễn hạ song điêu” của cô ta chẳng những không hại
được Lữ Ngọc Khê phá sản, không chiếm được sự thương hại của Vương Phúc
Lộc để khỏi ly hôn, mà ngược lại còn gậy ông đập lưng ông, giúp Lữ Ngọc Khê có
thêm một chỗ dựa.
Vương Phúc Lộc vỗ về đứa trẻ, gật đầu chào Ngọc Khê một lần nữa rồi quay
ngoắt sang nhìn Vương Điềm Điềm, gương mặt lập tức trở nên âm hiểm: “Cô đã
chạm vào vảy ngược của tôi rồi, chúng ta cứ từ từ mà tính sổ”
“Ông nghe em giải thích” Vương Điềm Điềm mặt cắt không còn giọt máu.
Vương Phúc Lộc chẳng buồn nghe lấy một chữ, bế con quay lưng đi thẳng.
Ngọc Khê nhìn Vương Điềm Điềm hớt hải chạy theo nhưng không đuổi kịp xe,
trong lòng thấy vô cùng hả dạ. Loại người cô ghét nhất chính là hạng người
không biết yêu thương chính con ruột của mình.
Đám đông giải tán, Ngọc Khê lấy danh thiếp ra xem, trên đó chỉ vỏn vẹn ba chữ
“Vương Phúc Lộc”. Cô thực sự không hiểu rõ về chồng của Vương Điềm Điềm,
trong ấn tượng chỉ biết đó là một gã tồi, bỏ vợ cả để cưới Vương Điềm Điềm, còn
về sản nghiệp thì cô hoàn toàn mù tịt.
“Bíp bíp!”
Ngọc Khê ngẩng đầu cười: “Cậu về rồi à?”
Lôi Âm ló đầu ra hỏi: “Cậu đứng giữa đường làm gì thế? Sắp muộn học rồi kìa,
mau lên xe đi!”
“May mà có cậu, nhanh lên không muộn thật bây giờ”
Lôi Âm vừa lái xe vừa hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Ngọc Khê kể lại chuyện vừa rồi. Lôi Âm mắng Vương Điềm Điềm một trận rồi mới
nói: “Tớ biết ông ta! Tớ lăn lộn trong giới này nên thính tin lắm. Vương Phúc Lộc
là đại gia ngành than, tài sản nghe đâu phải mấy chục triệu tệ. Ông ta đầu tư vài
bộ phim cũng đều hốt bạc. Đó là người không màng thể diện, miễn sao kiếm được
tiền là làm. Nhưng bù lại, đánh giá về ông ta khá tốt, là kiểu người nói được làm
được. Ông ta đã bảo báo ân thì có chuyện tìm đến chắc chắn sẽ không thoái thác
đâu”
Ngọc Khê thắc mắc: “Thế sao ông ta lại dính líu đến nhà Vương Cừu?”
Lôi Âm đáp: “Chuyện này tớ cũng biết. Vì Vương Cừu nắm giữ nhiều tin tức nội
bộ, lại là cổ đông của Duyệt Huy. Vừa hay Vương Phúc Lộc lại chưa có con, cưới
một ‘bình hoa’ về trưng trong nhà cũng chẳng mất gì”
Ngọc Khê thở dài: “Người này đúng là vì tiền mà chẳng cần sĩ diện”
Lôi Âm gật đầu: “Phải, nghe nói trước đây ông ta là dân lưu manh, sau này mới
phất lên. Tớ nghĩ tài sản của ông ta không chỉ dừng lại ở con số vài chục triệu
đâu. Vương Điềm Điềm phen này thảm rồi”
“Cô ta đáng đời”
“Đúng thế, đứa bé tí xíu mà nỡ quăng xuống đất, trời ạ, đúng là không còn tính
người”
Ngọc Khê không muốn nhắc đến Vương Điềm Điềm nữa, cô hỏi: “Cậu cũng quay
lại trường lên lớp à?”
“Tớ đưa cậu đến thôi, kỳ nghỉ của tớ tận tuần sau mới hết cơ. Tớ về nhà ông
ngoại đây, mệt chết đi được, tớ phải nghỉ ngơi cái đã”
Ngọc Khê cạn lời: “Tớ thấy cậu thực sự không muốn đi học nữa rồi đấy. Định để
rớt môn à?”
Lôi Âm cười hì hì: “Tớ có cậu mà, cậu dạy kèm cho tớ là được”
Ngọc Khê hừ một tiếng: “Cậu quên là tớ cũng sắp xin nghỉ rồi à? Nhanh thì một
tháng, chậm thì hai tháng. Tớ có sư phụ bảo lãnh nên phải thi trước thời hạn, lấy
đâu ra thời gian mà dạy kèm cho cậu”
Lôi Âm ngẩn tò te: “Thế tớ phải làm sao?”
Ngọc Khê lôi kéo Lôi Âm: “Vào lớp đi, học được buổi nào hay buổi nấy!”
“Ơ kìa, đừng kéo tớ chứ!”
Ngọc Khê cười xấu xa: “Đừng hòng chạy thoát!”
________________________________________
Buổi tối, Ngọc Khê và Niên Quân Mân đang xem tin tức trên tivi thì gia đình Chu
Đại Nữu tới chơi.
Ngọc Khê vội vã chào hỏi: “Mợ hai, mời cả nhà vào trong ạ!”
Niên Quân Mân cũng đứng dậy đi pha trà, bưng hoa quả ra.
Chu Đại Nữu vừa ngồi xuống đã vội nói: “Đừng bận rộn nữa, hai đứa cũng ngồi
xuống đi”
Ngọc Khê hỏi: “Mợ hai, cả nhà có chuyện gì ạ?”
Chu Đại Nữu hào hứng: “Ngọc Khê này, hôm nay mợ qua chỗ căn nhà ở đường
Phú Nguyên, cháu đoán xem có chuyện gì?”