Ngọc Khê nghĩ ngay đến thủ phạm: “Chắc chắn là tập đoàn Phương Đông. Hôm
nay họ đến tìm em, em không bán nên họ chỉ có thể tìm cách khác. Em dùng tên
anh mua căn nhà đó, chắc họ muốn tìm anh. Họ tra được gì rồi?”
Niên Quân Mân dãn chân mày ra: “Dùng tên anh?”
Ngọc Khê gật đầu: “Vâng, tiền anh mua mà, dùng tên anh là đúng rồi. Họ tra ra gì
không?”
Anh đáp: “Không tra được đâu. Thông tin ở cục công an chỉ tra được hộ khẩu
thôi, những thông tin khác không có”
Ngọc Khê chán ghét: “Thật phiền phức”
Niên Quân Mân cũng lưu tâm: “Tại sao họ nhất định phải mua nhà ở đường Phú
Nguyên?”
Ngọc Khê tựa vào sofa, giơ hai ngón tay: “Thứ nhất, có tin nội bộ là chỗ đó sắp
giải tỏa nên muốn mua gom để sau này nhận đền bù. Thứ hai, là tự đầu tư”
Niên Quân Mân mím môi: “Dù là lý do nào thì cách làm của họ cũng không đúng,
quá nôn nóng và vì lợi ích trước mắt” Anh vốn không có thiện cảm với Phương
Đông, nhất là việc lén lút điều tra thông tin cá nhân.
Ngọc Khê kể thêm: “Đúng rồi, cái gã lần trước mình gặp chính là thiếu gia tập
đoàn Phương Đông đó. Hắn bị em tẩn cho một trận, còn phải xin lỗi anh nữa”
Niên Quân Mân lo lắng: “Em không bị thương chứ?”
Ngọc Khê vung nắm đấm: “Em là học trò của anh mà, sao bị thương được. Yên
tâm đi, hắn chỉ được cái mã thôi”
Niên Quân Mân lạnh mặt: “Ra tay với phụ nữ, nhân phẩm thật kém. Nhìn con biết
bố, chủ tịch Phương Đông chắc cũng chẳng tốt đẹp gì” Ngọc Khê tán đồng:
“Đúng là rau nào sâu nấy”
Tại Phương Đông, Uông Hàm chờ mãi vẫn không có tin tức gì thêm, chỉ có tên
tuổi và hộ tịch. Bà ta nhìn vào hộ khẩu thủ đô, thở phào nhẹ nhõm. Chỗ năm xưa
cách thủ đô xa vạn dặm, chắc chắn bà ta nghĩ nhiều quá rồi. Với lại đứa bé đó
sống chết còn chưa rõ, chắc do bà ta thấy Tôn Thiên Thiên nên mới tự hù mình
thôi.
Sáng hôm sau, Ngọc Khê đi học. Lôi Âm tỏ ra cực kỳ phấn khích, điều này rất lạ
vì bình thường cứ vào lớp là cô nàng lại ỉu xìu. Tiếc là Ngọc Khê vừa ngồi xuống
giáo sư đã vào lớp, Lôi Âm không có cơ hội kể chuyện, nhịn đến mức khó chịu.
Cứ định mở miệng là giáo sư lại nhìn sang khiến cô nàng sợ như rùa rụt cổ.
Hết giờ, Ngọc Khê mới hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Lôi Âm thở phào: “Cuối cùng cũng được nói! Hì hì, tớ nghe bạn kể Vương Điềm
Điềm ly hôn rồi, bị đuổi ra khỏi nhà trắng tay, giờ phải quay lại làm diễn viên, đang
đi thử vai ở công ty bạn tớ đấy”
Ngọc Khê: “Bạn cậu?”
Lôi Âm ho một tiếng: “Bạn tám chuyện thôi. Tớ quen một anh nhiếp ảnh gia, ngồi
buôn dưa lê vài lần là thân ngay. Đừng coi thường mấy anh thợ trang điểm, thợ
ảnh, tin tức của họ thính lắm, chuyện công ty nào họ cũng biết”
Ngọc Khê hỏi: “Vương Điềm Điềm trắng tay thật à?”
Lôi Âm gật đầu: “Phải, nghe nói không dám hó hé một câu, ngoan ngoãn ra đi,
quyền nuôi con cũng không có. Giờ quay lại đóng phim bị làm khó đủ đường. Nói
trắng ra là người ta ghen tị với cô ta từ trước, giờ cô ta ngã ngựa nên họ dẫm
thêm thôi”
Ngọc Khê hỏi thêm về Vương Cừu nhưng Lôi Âm không biết gì thêm, có vẻ có
người đã dìm chuyện đó xuống.
Buổi trưa, Ngọc Khê đang bàn chuyện thử vai với Viên Viện thì Lôi Âm huých tay
cô: “Nhìn phía trước kìa”
Là Vương Điềm Điềm. Lôi Âm khẳng định: “Tớ cá là cô ta đang đợi cậu”
Người đã đi tới trước mặt rồi, không cần cá nữa. Ngọc Khê định kéo Lôi Âm đi
nhanh nhưng không kịp.
Vương Điềm Điềm hít sâu một hơi: “Tôi tìm cô chỉ vì muốn gặp ông nội Vương”
Ngọc Khê nhướng mày: “Gặp ông nội?”
Vương Điềm Điềm không biết Niên Quân Mân là cháu ruột của ông cụ Vương.
Nghe Ngọc Khê gọi “ông nội” thân mật, lòng cô ta thắt lại, nhẫn nhịn nói: “Phải, tôi
muốn gặp ông”
Ngọc Khê dứt khoát: “Không đời nào, ông sẽ không gặp cô đâu”
Vương Điềm Điềm đỏ mắt. Cô ta trước đây là con gái đạo diễn, đóng phim chưa
từng bị ai làm khó. Sau này làm vợ đại gia, cô ta luôn khinh rẻ giới diễn viên. Giờ
đường cùng phải quay lại nghề cũ mới biết khó khăn nhường nào. Không bối
cảnh, lại bỏ học giữa chừng, đời cô ta giờ tăm tối vô cùng. Nhất là Lý Miêu Miêu,
cô nàng kia giờ sống tốt hơn cô ta nhiều, lại còn trở thành người quản lý, liên tục
nhắm vào cô ta.
“Tôi tuy không phải cháu gái ruột nhưng cũng có quan hệ huyết thống, ông ấy sẽ
gặp tôi”
Ngọc Khê không hiểu cô ta lấy đâu ra tự tin đó. Cô kéo Lôi Âm đi nhanh để không
bị bám lấy. Nhưng Vương Điềm Điềm không chịu bỏ qua, cha cô ta đi tù mười
năm, cô ta không dám nghĩ mười năm sau mình sẽ ra sao. Đầu óc cô ta bỗng lóe
lên một ý nghĩ, gào lên:
“Chị dâu! Chị giúp em với, nể tình em và Niên Quân Mân là anh em cùng mẹ khác
cha!”
Ngọc Khê suýt ngã quỵ, hỏi Lôi Âm: “Tớ không nghe nhầm chứ?”
Lôi Âm cũng đứng hình: “Không nhầm”
Ngọc Khê quay lại: “Quân Mân không có em gái, đừng để tôi nghe thấy xưng hô
đó lần nữa, tôi buồn nôn lắm”
Vương Điềm Điềm đỏ mắt: “Chị chính là chị dâu của tôi, sự thật không thay đổi
được. Tôi biết chị sắp làm phim, cho tôi đóng vai nữ ba là được rồi”
Chuyện Ngọc Khê làm phim vốn chỉ vài người biết, Vương Điềm Điềm gào lên
một cái là cả đám đông đều quay lại nhìn cô. Ngọc Khê nghiến răng: “Tôi tặng cô
một câu này”