Ngọc Khê đang khó chịu, quay đầu lại, tên của Phó tổng Đông Phương, cô đã
quên mất rồi, đối với tên tiếng Anh, thật sự không có điểm ghi nhớ nào. “Chào
anh”
Nụ cười của Uông Hàm cứng đờ, hóa ra thật sự là cô ta, ánh mắt đặt trên người
Trịnh Mậu Nhiên, trong lòng suy nghĩ tìm tòi mối quan hệ của hai người, vừa nghĩ
đến vị hôn phu của nha đầu này là Niên Quân Mân, cô ta đã thấy khó chịu trong
lòng.
Vừa nhìn lại, Lữ Ngọc Khê ngồi ở bên cạnh Trịnh Mậu Nhiên, tư thế ngồi không
câu nệ, rất tùy ý, cô ta sửng sốt.
Niên Phong đi tới, “Trịnh Tổng, lại gặp mặt rồi”
Trịnh Mậu Nhiên không còn tùy tiện như khi đối xử với Ngọc Khê nữa, mặt lạnh
tanh, toàn thân tỏa ra khí lạnh, “Tôi không thích bị làm phiền”
Niên Phong sửng sốt, “Chúng tôi mạo muội rồi”
Ánh mắt của Uông Hàm vẫn đặt trên người Lữ Ngọc Khê, cười nói, “Lữ tiểu thư,
vị hôn phu của cô đâu?”
Ngọc Khê nhíu mày, “Cô rất quan tâm anh ấy à?”
Uông Hàm cười, “Không phải thế, tôi tưởng vị hôn phu của cô sẽ đi cùng cô”
Trịnh Mậu Nhiên rất không thích bị dò xét, “Có cần tôi tiễn các người đi không?”
Lời vừa rơi xuống, vệ sĩ bên cạnh đã chuyển động.
Niên Phong vô cùng xin lỗi, “Xin lỗi, chúng tôi đi ngay đây”
Ngọc Khê quay đầu, hỏi Trịnh Mậu Nhiên, “Cô ta có ý gì? Hay là cô ta hiểu lầm
điều gì rồi?”
Trịnh Mậu Nhiên, “Ai mà biết, trong đầu nghĩ gì dơ bẩn”
Chuyện này không thể trách Ngọc Khê và Trịnh Mậu Nhiên nghĩ như vậy, Uông
Hàm lần lượt nhắc đến Quân Mân, đổi lại là người khác cũng sẽ suy nghĩ nhiều.
Ngọc Khê rất không cao hứng, “Nhìn thì có vẻ hiền lành, mà tư tưởng lại dơ bẩn
như vậy”
Trịnh Mậu Nhiên rất thích sự độc mồm của Ngọc Khê, “Đây chính là điều dạy cho
cô đấy, ngoài mặt một đằng, trong lòng một nẻo”
Uông Hàm tức đến mức muốn hộc máu, cô ta chưa đi xa đâu, hơn nữa, phòng
chờ vốn đã yên lặng, âm lượng của hai người cũng không hề nhỏ, dù ngồi xa
cũng có thể nghe thấy.
Trịnh Mậu Nhiên không thích hiểu lầm, ông biết lời đồn bị lợi dụng sẽ làm tổn
thương người khác, vốn dĩ đã không có thiện cảm với Đông Phương, càng thích
bóp chết mầm mống ngay lập tức. “Nói đi nói lại, hai đứa khi nào kết hôn?”
Ngọc Khê choáng váng, Trịnh Mậu Nhiên quan tâm đến chuyện cô kết hôn ư?
“Sau khi tốt nghiệp”
Trịnh Mậu Nhiên ừ một tiếng, “Đến lúc đó, tôi sẽ tặng cô một món quà lớn”
Ngọc Khê, “Mẹ tôi nói rồi, ai mà nhận đồ của ông, mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ”
Trịnh Mậu Nhiên hừ một tiếng, “Bà ấy còn chưa làm được kìa”
Ngọc Khê chớp chớp mắt, “Sao tôi lại không biết?”
“Tranh của bà ngoại cô, cách một đoạn thời gian, bà ấy lại thu một nhóm, cũng
không thấy bà ấy trả lại cho tôi”
Ngọc Khê, “Cái này cũng có thể tính sao?”
“Sao lại không tính, đó cũng là do tôi vẽ, cũng là đồ của tôi”
Ngọc Khê muốn lườm trắng mắt, “Nếu nói như vậy, trả lại ảnh của bà ngoại đây”
Trịnh Mậu Nhiên không lên tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngọc Khê, “”
Uông Hàm vẫn luôn dựng tai lắng nghe, càng nghe càng thấy nghi ngờ, cách hai
người ở chung quá tùy tiện, hai người có quan hệ họ hàng sao?
Ý tưởng này, cô ta lập tức phủ nhận, cô ta chưa từng nghe nói đến! Vậy là gì?
Nửa giờ sau, có thông báo lên máy bay.
Ngọc Khê lần đầu tiên ngồi khoang hạng nhất, cô hoàn toàn đã quên khoang phổ
thông trông cái dạng gì rồi, trong đầu đều là khoang hạng nhất, ghế dựa rộng rãi,
dịch vụ tận tình của tiếp viên hàng không, hưởng thụ.
Trịnh Mậu Nhiên đợi tiếp viên hàng không đi rồi, nghiến răng, “Thu nụ cười trên
mặt cô lại cho tôi, ngốc”
Ngọc Khê, “Ông không chọc tôi, có phải thấy khó chịu không?”
“Hình như là vậy”
Ngọc Khê không để ý tới Trịnh Mậu Nhiên nữa, cũng không biết có phải vì lâu
ngày không có ai nói chuyện với ông không, lần gặp mặt này, ông thật sự rất thích
nói.
Điều duy nhất khiến Ngọc Khê không vui, là Uông Hàm ngồi ở bên cạnh Ngọc
Khê, tuy rằng cách một lối đi, cô vẫn không vui.
Uông Hàm vài lần muốn giao lưu, nhưng lại không dám, sợ rằng sẽ để lộ tên của
chồng mình, sau khi ngồi xuống, cô ta suốt luôn nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi máy bay cất cánh, Ngọc Khê ngủ một mạch đến tận thành phố G, đến
thành phố G là hai giờ buổi chiều.
Xuống máy bay, Ngọc Khê đi theo Trịnh Mậu Nhiên, hưởng thụ một phen, toàn bộ
hành trình đều có người phục vụ.
Ra khỏi sân bay, bên ngoài đã có xe chờ sẵn, Ngọc Khê lên xe, “Đây chính là
thành phố G sao, tôi một mực thấy trong phim”
Trịnh Mậu Nhiên, “Buổi chiều cô đi dạo, hay là nghỉ ngơi?”
bat-cu-dauhtml]
Ngọc Khê hỏi, “Buổi đấu giá khi nào tổ chức?”
Trịnh Mậu Nhiên đáp, “Ngày mốt”
Ngọc Khê lại hỏi, “Chúng ta đi khách sạn sao?”
Trịnh Mậu Nhiên nói: “Căn nhà ở đây chưa xử lý”
Ngọc Khê ồ một tiếng, “Tôi tưởng ông đã xử lý hết rồi chứ!”
Trịnh Mậu Nhiên hừ một tiếng, “Nhà ở G Thị không chỉ để ở, mà còn là đầu tư.
Cái nhà Trương Mẫn Hà từng ở thì đã xử lý rồi, còn lại, tôi vẫn luôn ở đó”
Ngọc Khê nghĩ nghĩ, “Tôi phải mua quà giúp bạn học, buổi chiều muốn đi xem”
Trịnh Mậu Nhiên ừ một tiếng, “Tài xế đi cùng cô”
Lúc Ngọc Khê đến, đã nhờ Nhiễm Đặc trợ đoái hoán G tệ, hy vọng đủ dùng.
Xe một đường chạy lên núi, Ngọc Khê xuống xe mới biết, biệt thự của Trịnh Mậu
Nhiên ở Thủ đô không thể so với căn ở G Thị được, căn nhà ở đây quá lớn.
Phía trước là bãi cỏ, có hồ bơi, đầy đủ mọi thứ, Ngọc Khê còn không dám hỏi tốn
bao nhiêu tiền, sợ trong lòng chịu không nổi.
Người trong nhà đã đón chủ nhân, Ngọc Khê nhìn những người làm bận rộn trong
phòng, thật sự không quen.
Nhưng Trịnh Mậu Nhiên lại thích nghi rất tốt, cũng phải, hồi nhỏ, Trịnh Mậu Nhiên
từng được hưởng thụ rồi.
Ngọc Khê trở lại phòng, thay quần áo, G Thị rất nóng, đợi thay đồ xong đi xuống,
không thấy Trịnh Mậu Nhiên đâu.
Quản gia nói: “Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong rồi”
Ngọc Khê thật sự quá không quen, cảm giác này, thật nặng nề, “Cảm ơn”
Xe đi rồi, Ngọc Khê thở ra một hơi, kiểu cuộc sống này, cô ấy thật sự không quen
sống, tự nhủ thầm, thân phận nha đầu, số phận nha đầu.
Ngọc Khê nói với tài xế: “Tôi không quen G Thị, anh đưa tôi đến nơi có nhiều
thương phẩm hơn”
Tài xế biết nói tiếng phổ thông, “Vâng, cô đi mua đồ, hãy nói tiếng Anh hoặc để tôi
hỏi, miễn cho bị bắt nạt”
Ngọc Khê cũng không muốn gây rắc rối, tiếng Anh thì học không tệ, “Được”
Xe tới nơi, Ngọc Khê xuống xe, tài xế đi theo, Ngọc Khê mua quần áo trước, quần
áo ở G Thị quả thực thời trang hơn trong nội địa rất nhiều.
Ngọc Khê dùng tiếng Anh giao lưu, hoàn toàn không có trở ngại, không bị bắt nạt,
nhưng cũng tốn không ít tiền, phải chia ra mấy cửa hàng mới mua đủ quần áo.
Sau đó mới là mỹ phẩm, cô ấy đã cố ý tra cứu, một loại mỹ phẩm không thể vượt
quá bao nhiêu lượng, có thể chia ra mua mấy loại.
Hàng ở G Thị rẻ hơn trong nước rất nhiều, Ngọc Khê vẫn luôn tính toán trong lòng
khi mua.
Số tiền mang ra, cuối cùng chỉ còn lại không đến ba nghìn.
Thời gian còn sớm, tài xế nói: “Có thể đi xem những chỗ khác”
Ngọc Khê, “Được”
Xe rẽ hai con đường, Ngọc Khê gọi lớn, “Dừng lại”
Tài xế hỏi, “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Ngọc Khê chỉ về phía trước, “Phía trước là chỗ nào?”
Tài xế nói: “Chợ đồ cổ, đại bộ phận đều là mang từ nội địa sang, rất nhiều người
thích, tiểu thư muốn đi xem không?”
“Vậy thì đi xem”
Cô ấy nhìn thấy Phó tổng của Đông Phương, thật là có duyên, ra ngoài cũng có
thể gặp.
Xe dừng lại, mục tiêu của Ngọc Khê rất rõ ràng, chạy thẳng về phía người đó, cô
ấy cũng không biết, tại sao lại để ý đến Phó tổng Đông Phương như vậy, có lẽ là
vì Phó tổng Đông Phương hơi kỳ quái chăng!
Bởi vì chỉ nhìn phía trước, không thấy người bên cạnh, phản ứng chậm, bị người
ta ăn vạ rồi.
“Ai nha!” một tiếng, người đàn ông ngã xuống đất, nhanh chóng mở túi ra, móc ra
một cái bát bị sứt mẻ góc, “Cái bát của tôi, tôi đã bỏ hai mươi vạn mua, cô phải
bồi thường!”
Tài xế tiến lên, “Chúng tôi thích đến đồn cảnh sát hơn, mở to mắt chó ra mà nhìn
xem, dám ăn vạ trúng người chúng tôi à”
Tài xế rất hung dữ, nắm chặt nắm đấm, trên tay nổi đầy gân xanh.
Người đàn ông vừa thấy đã biết gặp phải kẻ không dễ đối phó, lăn lộn lâu năm,
ánh mắt nhìn người là có, nuốt nước miếng một cái, tưởng là bắt nạt được người
mới, một nha đầu nhỏ, thật sự không thấy phía sau có người đi theo, “Tôi không
cẩn thận, là tôi không cẩn thận, không cần đồ này nữa”
Vừa nói, người đàn ông nhét cái bát vào tay Ngọc Khê, rồi bỏ chạy.
Ngọc Khê còn chưa kịp phản ứng, tài xế nói: “Loại người này rất nhiều, càng nhát
gan, bọn họ càng làm tới”
Ngọc Khê thì đang mân mê cái bát, cô ấy cũng đã thấy không ít đồ cổ rồi, cũng
nhận ra một vài thứ.
“Cái bát trong tay cô, bán cho tôi được không?”
——————–