Hai vị lão nhân gật đầu, “Là thật, không sai được, nhiều năm không thấy rồi,
chúng tôi đều tưởng, chỉ có khoa vạn vật mới có thôi, hiện tại biết được chỉ có hai
món, đều nhỏ hơn nó, bảo bối à!”
Ngọc Khê hỏi, “Có thể bán bao nhiêu tiền?”
Trịnh Mậu Nhiên và mấy ông lão đều ngây ngẩn cả người, nhìn Ngọc Khê, “Vị này
là?”
Trịnh Mậu Nhiên giới thiệu, “Cháu ngoại hời”
Ngọc Khê, “”
Tôi đích xác là cháu ngoại hời, lại còn không có bất luận cái gì huyết duyên.
Hai vị lão nhân tưởng Trịnh Mậu Nhiên nói đùa giới thiệu, tự động trừ đi hai chữ
“hời”, chen lời lão đồng chí mà không bị giận, có thể thấy là được dung túng rồi.
Hai vị lão nhân thương lượng một chút, “Ít nhất năm nghìn vạn, nói không chừng
còn cao hơn, chúng tôi cũng là dự đoán dè dặt, thứ này giữ càng lâu, giá càng
cao, cất giữ thêm vài năm, không chừng lên tới hàng trăm triệu”
Tâm can nhỏ bé của Ngọc Khê, thùng thùng nhảy thẳng, đừng nói đến hàng trăm
triệu, năm nghìn vạn đã đủ dọa người rồi, tất cả cổ phần công ty của tôi cộng lại,
cộng thêm cộng bớt, có được ba trăm vạn đã là cùng trời cuối đất rồi.
Hiện tại nhặt được không một cái năm nghìn vạn, cục cưng của tôi ơi, dọa người
thật.
Trong đó một vị lão nhân hỏi Trịnh Mậu Nhiên, “Ông đào đâu ra thứ này, có bán
không?”
Trịnh Mậu Nhiên chỉ Ngọc Khê, “Cô ấy đào ra đấy”
Hai vị lão nhân ngây người, chớp chớp mắt, “Tiểu cô nương, cô tính toán xử lý
thế nào?”
Ngọc Khê kích động một chút, sau đó đè nén dục vọng, hỏi, “Hai món khác ở
đâu?”
Trịnh Mậu Nhiên liếc mắt một cái nhìn Ngọc Khê, nói, “Nội địa không có”
Ngọc Khê sờ cái bát, những thứ này đều là quốc bảo văn hóa, trong lòng một
mực niệm rằng nội địa không có, thứ này là có được không, tôi không định bán,
gặp được nó, nói không chừng, quốc bảo muốn về nhà, “Tôi muốn mang về nước,
đưa đến khoa vạn vật”
Trịnh Mậu Nhiên đoán được rồi, nhận thức về nha đầu nhỏ này càng sâu hơn, đối
mặt với sự dụ dỗ thật lớn, lại sẽ không tham lam, phẩm cách đứng đầu rồi.
Hai vị lão nhân há miệng, đáng tiếc vô cùng, nhưng cũng nhìn nha đầu nhỏ này
với ánh mắt khác.
Trịnh Mậu Nhiên tiễn người đi, ngồi ở trước ghế sô pha, gọi Ngọc Khê đang muốn
lên lầu, “Cô xem qua sách về đồ cổ hầm đất chưa?”
Ngọc Khê lắc đầu, “Không có”
Trịnh Mậu Nhiên ngẩng đầu, “Sau khi trở về, tôi sẽ khứ thủ sách”
Ngọc Khê trợn mắt, “Ngài muốn tìm bảo tàng sao?”
Trịnh Mậu Nhiên có chút xuất thần, “Bụi trần nhiều năm rồi, nên thấy thiên nhật
rồi, nhưng không phải hiện tại, tôi muốn xem trước đã, lúc nên thấy thiên nhật, sẽ
để chúng thấy thiên nhật”
Hắn chết trước, nhất định sẽ an bài hết thảy, lô đồ vật này thà rằng hàng năm
chôn ở phía dưới, chọc người quan tâm, không bằng hiến dâng ra ngoài, đổi lấy
sự bảo vệ cho hậu thế, hắn cần phải tử tế ngẫm lại, hảo hảo ngẫm lại.
Ngọc Khê không đoán ra được ý nghĩ của Trịnh Mậu Nhiên, hồ ly vạn năm, làm
như vậy nhất định là có tính toán trước.
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Khê mặc đặc biệt tùy hứng, quần jean, áo sơ mi trắng,
buộc tóc đuôi ngựa, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, nói mười tám tuổi cũng có người
tin.
Trịnh Mậu Nhiên nhíu mày, Ngọc Khê cúi đầu nhìn mình, “Mặc có chỗ nào sai
sao?”
Trịnh Mậu Nhiên không thấy thích nhìn nữa, vẫy tay với quản gia, chưa tới mấy
phút, quản gia xách quần áo tới, váy công chúa.
Ngọc Khê, “Tôi lớn đến thế này, chưa từng mặc qua váy công chúa”
Trịnh Mậu Nhiên, “Đây là lễ nghi, thay vào”
Ngọc Khê bĩu môi, thành thật thay vào, trong lòng an ủi mình, tôi là vì mở mang
kiến thức, cô gái nam tính như tôi, lần đầu tiên đi giày cao gót, nói ra ngoài cũng
không người tin, nhưng tôi thật sự không mặc, vẫn giày thể thao, thấy thoải mái
thế nào thì mặc thế đó.
Trịnh Mậu Nhiên nhìn Ngọc Khê thuận mắt hơn nhiều, “Ăn cơm”
Ăn sáng xong, ngồi xe đi, Ngọc Khê mới biết được, trường đua ngựa, một mực
thấy ở trong phim, hôm nay tiếp xúc cự ly gần rồi, “Trường đua ngựa!”
Trịnh Mậu Nhiên hối hận rồi, hắn không nên dẫn nha đầu này đi ra ngoài, mất
mặt, “Im miệng”
Ngọc Khê “ồ” một tiếng, nhưng nhìn xem mắt thì không hề rảnh rỗi.
Lên đài, Ngọc Khê thành thật rồi, ngoan ngoãn đi theo phía sau Trịnh Mậu Nhiên,
Trịnh Mậu Nhiên ngồi ở một bên, chỉ vào không xa, “Cát Lãng, thấy không?”
Mắt Ngọc Khê không mù, lần đầu tiên nhìn thấy Cát Lãng, đừng thấy già rồi,
tướng mạo thật không tệ, khó trách có thể lừa không ít cô nương, “Tinh thần rất
tốt”
Trịnh Mậu Nhiên hai tay cầm gậy, khóe miệng mang theo ý lạnh, “Tôi sẽ thay hắn
đếm ngày”
Ngọc Khê rùng mình.
Cách Lãng cũng chú ý tới Trịnh Mậu Nhiên, còn giơ giơ ly rượu trong tay, mang
theo ý vị khiêu khích.
Ngọc Khê mím môi, chuyện này đã bày hết ra ngoài sáng rồi.
Trịnh Mậu Nhiên đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh lại trở về, sự tình dự đoán đã
đàm phán xong, Ngọc Khê ở lại không có ý tứ, đã qua cơn nghiện mắt, liền thấy
vô vị.
Trịnh Mậu Nhiên liếc mắt một cái, “Đi thôi!”
Ngọc Khê sảng khoái đứng dậy, “Được”
Hai người lên xe, Trịnh Mậu Nhiên đột nhiên hỏi Ngọc Khê, “Cháu thấy số mấy sẽ
thắng?”
Ngọc Khê hồi tưởng lại những gì đã thấy, “Số năm đi, cảm giác số năm không tệ”
Trịnh Mậu Nhiên ừ một tiếng, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Ngọc Khê không hiểu mô tê gì, đợi trở lại trên núi, Trịnh Mậu Nhiên mở TV, xem
chính là đua ngựa cá cược.
Ngọc Khê, “Ông cũng cá cược đua ngựa?”
Trịnh Mậu Nhiên lạnh mặt, “Gia quy nhà họ Trịnh, tuyệt đối không đụng vào cờ
bạc, bất luận hình thức gì cũng không được đụng vào”
Ngọc Khê, “Vậy ông xem nó làm gì?”
Trịnh Mậu Nhiên nhìn Ngọc Khê với ý tứ sâu xa, “Thầm nghĩ chứng minh một
chuyện”
Trực giác của Ngọc Khê nói cho cô biết, chuyện này có liên quan đến cô.
Đua ngựa cá cược kết thúc, quả nhiên là số năm thắng.
Phòng khách có chút yên lặng, Trịnh Mậu Nhiên nheo mắt, “Cháu có biết không,
cháu rất may mắn?”
Ngọc Khê len lén nuốt nước miếng, “Chuyện tốt quả thật rất may mắn”
Trịnh Mậu Nhiên, “Khí vận của con người vẫn không thể giải thích được, tuy rằng
có người trời sinh rất may mắn, nhưng cũng cần chú trọng cân bằng, một mực đòi
hỏi lợi dụng, sớm muộn cũng có ngày dùng hết. Xét trên mối quan hệ tiện nghi
này, tôi cho cháu lời khuyên, đừng ôm tâm lý cầu may, bất luận chuyện gì, cũng
đừng ỷ lại vào may mắn, càng không nên lợi dụng may mắn để mưu lợi quá mức.
Chuyện cái chén, cháu làm không tệ, và tuyệt đối không thể đụng vào cờ bạc”
Ngọc Khê ngẩn ngơ, Trịnh Mậu Nhiên nói rất nghiêm trọng, may mắn thay, sau khi
cô trùng sinh, vẫn luôn tâm niệm cảm ơn, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện
quá đáng, “Tôi nhớ rồi”
Trịnh Mậu Nhiên hiếm khi thấy nha đầu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, “Được rồi, trở
về đi!”
Buổi chiều, tiền bán bình đựng thuốc lá đã đưa cho Ngọc Khê, bán được mười
hai vạn, đoái hoán thành Nhân dân tệ mười ba vạn. Trong tay có tiền rồi, cầm
tiền, lại đi mua quà cho toàn gia Đại cô, còn mua một ít cho cha mẹ. Đi ra ngoài
một chuyến, hai vạn không còn.
Ngọc Khê sắp xếp quà, lại mua một cái vali lớn, quà tặng đầy đủ hai vali, quần áo
của cô chỉ còn lại một bọc nhỏ.
Hai ngày sau, mới là buổi đấu giá, sàn đấu giá lớn nhất thành phố G, bên ngoài
toàn là xe sang, đối với cô, Santana 2000 đã là xe sang rồi, có rất nhiều nhãn
hiệu cô không quen biết, thiết thân thể hội một phen, cái gì là ếch ngồi đáy giếng,
cô chính là con ếch đó.
Trịnh Mậu Nhiên tới không phải rất sớm, coi như là muộn rồi, xảo bất xảo, Cách
Lãng cũng tới, phía sau đi theo Từ Hối Xung.
Từ Hối Xung nhìn thấy Ngọc Khê, đáy mắt lóe lên ánh sáng, hắn tưởng, Trịnh
Mậu Nhiên không hề công nhận cô cháu ngoại tiện nghi này, mới phát hiện, hắn
lại muốn sai rồi.
Cách Lãng hừ một tiếng, kế hoạch nhiều năm thành bọt nước, đổi lại là sự trả thù
như điên của Trịnh Mậu Nhiên, xui xẻo.
Ngọc Khê đi theo vào, chỉ thấy phó tổng của Đông Phương, vẫn nhìn cô chằm
chằm.
——————–