Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 25: TÌM ĐÁNH SAO?



Lý Miêu Miêu vì muốn chờ Lữ Ngọc Khê, mua đồ xong vẫn luôn ở trong ký túc xá.

Cô ta muốn nhìn thấy Lữ Ngọc Khê khó xử ngay lập tức, nhưng chờ suốt cả buổi

chiều, vẫn không chờ được Lữ Ngọc Khê.

Mãi đến khi Vương Điềm Điềm đi ra ngoài một chuyến, mang tin tức trở về, Lữ

Ngọc Khê đã chuyển khoa, không còn ở khoa Biểu diễn nữa. Tên trên cái giường

của ký túc xá bọn họ là dán đầu tiên, đã quên gỡ.

Cho nên cô ta chờ suốt cả buổi chiều, bụng đói suốt một ngày, không những

không chờ được cái gì, còn làm công vô ích.

Hơn nữa, lúc Lữ Ngọc Khê chưa đến, cô ta đã nói xấu Lữ Ngọc Khê, Lữ Ngọc

Khê lại chuyển khoa, cô ta ở trong ký túc xá, bị gắn mác tâm cơ. Bảy người trong

ký túc xá, năm người đối với cô ta yêu đáp không đáp, không thèm để ý, cô ta chỉ

có thể giống như nha hoàn đi theo Vương Điềm Điềm.

Lý Miêu Miêu không nén được oán hận, xông đến trước mặt Lữ Ngọc Khê chất

vấn, “Cô tại sao chuyển khoa?”

Lữ Ngọc Khê sờ dạ dày, may mắn ăn no rồi, nếu không nhất định ngán, lạnh mặt,

“Đồng học, cô chất vấn nhầm người rồi! Tôi quen cô sao?”

Lý Miêu Miêu trợn to mắt, “Cô lại nói không quen tôi?”

Lữ Ngọc Khê đùa cợt, “Tôi nên quen cô sao?”

Lý Miêu Miêu tức đến mức ngực thở dốc, “Tính cô hận, tôi thật sự đã nhìn lầm

cô, chúng ta từ này trở đi không còn là bạn bè nữa”

Lữ Ngọc Khê cười, “Trí nhớ của tôi vẫn luôn rất tốt, tôi không nhớ nhầm, chúng ta

sớm đã không phải là bạn bè rồi. Tôi đánh cô một trận chẳng lẽ không sâu sắc,

cô còn muốn lại bị đánh một trận, thiếu đòn à!”

Lý Miêu Miêu ngạc nhiên, “Cô”

Bạn cùng phòng của Lữ Ngọc Khê không nhịn được, phốc một tiếng cười.

Mặt Lý Miêu Miêu thành màu gan heo, nhưng trong lòng càng thêm khủng hoảng.

Lữ Ngọc Khê mà cô ta quen đã không thấy nữa, Lữ Ngọc Khê trước mắt quá xa

lạ.

Vương Điềm Điềm nhìn thấy dung mạo của Lữ Ngọc Khê, ghen tị rồi. Vốn là xem

kịch vui, không ngờ, ngược lại bị chế ngạo. Nghe những lời bàn tán xung quanh,

không giữ được vẻ mặt nữa. Rốt cuộc là nơi công cộng, vẫn biết kiềm chế tính

cách, cắn môi, “Tôi mua trở về ăn, đi trước đây”

Lý Miêu Miêu nhìn Vương Điềm Điềm đi xa, lại nhìn Lữ Ngọc Khê lạnh mặt, cuối

cùng dậm chân, đuổi kịp Vương Điềm Điềm.

Lữ Ngọc Khê nhìn Lý Miêu Miêu lấy lòng Vương Điềm Điềm, trên mặt Vương

Điềm Điềm không có quá nhiều biểu cảm, nhưng Lữ Ngọc Khê biết, trong lòng

Vương Điềm Điềm rất tức giận.

Lữ Ngọc Khê cảm khái, không hổ là khoa Biểu diễn, khắp nơi đều diễn.

Viên Viện ăn được rồi, tính tình cũng thẳng, “Tiểu Khê, nguyên lai em là khoa

Biểu diễn à!”

Lữ Ngọc Khê cũng không định giấu, hào phóng thừa nhận, “Ừm, em vốn dĩ muốn

thi vào Đại học Thủ đô, sau này vì nguyên nhân cá nhân nên thi vào Thủ Ảnh. Em

biết mình không thích hợp biểu diễn, làm diễn viên, sau này điểm cao, cho nên

làm thủ tục chuyển khoa”

Các bạn cùng phòng đều buông đũa xuống, trợn to mắt nhìn chằm chằm Lữ Ngọc

Khê, hỏi đặc biệt đồng thanh, “Em thi đại học được bao nhiêu điểm?”

Lữ Ngọc Khê bị sáu đôi mắt nhìn chằm chằm, ho khan hai tiếng, “Kém bảy mươi

điểm là điểm tuyệt đối”

Viên Viện ôm ngực, “Tôi mà có số điểm này, phải lên Đại học Thủ đô chứ!”

Lữ Ngọc Khê cười khan một tiếng, “Lúc đó không hiểu chuyện, cuối cùng chỉ có

thể chuyển khoa”

Viên Viện mấy người nhìn nhau một cái, đều không ngốc, bên trong nhất định có

chuyện. Cũng không hỏi Lý Miêu Miêu là ai, bất quá ghi tạc trong lòng, sau này

phải tránh xa Lý Miêu Miêu một chút.

Trở lại ký túc xá, Lôi Âm còn chưa trở về. Ngày đầu tiên vào ở ký túc xá, mọi

người đều rất hưng phấn, trò chuyện về đều tự chuyện xấu hổ.

Cuối cùng nhàn rỗi trò chuyện đến Niên Quân Mân, sáu người đồng loạt nhìn Lữ

Ngọc Khê, rất có ý tứ nếu Lữ Ngọc Khê không nhận tội, sẽ dùng cực hình hầu hạ.

Lữ Ngọc Khê nuốt một chút nước miếng, giọng có chút chột dạ, “Chồng chưa

cưới của em”

Các cô nương trong ký túc xá nổ tung, các nàng còn chưa từng nói chuyện yêu

đương, Lữ Ngọc Khê đã có chồng chưa cưới rồi. Đúng là tuổi tò mò về người

khác giới, Lữ Ngọc Khê trong mắt các nàng lập tức cao lớn hơn, người từng trải

nha!

saohtml]

Lữ Ngọc Khê đối mặt với ánh mắt cầu tri thức của bạn cùng phòng, da đầu tê dại.

Cô cũng chưa từng yêu đương nha, cô và Niên Quân Mân là giả, bảo cô lấy kinh

nghiệm ở đâu ra mà chia xẻ, gấp đến mức mặt đỏ lên.

Điều này càng làm cho mọi người hiểu lầm. Đừng coi thường sự tò mò của các cô

nương, Viên Viện cách Lữ Ngọc Khê gần nhất, cảm giác được nhiệt độ cơ thể Lữ

Ngọc Khê dần dần tăng lên, bát quái nồng đậm, “Các em đã nắm tay chưa? Đã

đến bước hôn môi chưa?”

Ngọc Khê tức thì đỏ bừng như tôm luộc, chín cả rồi, da đầu nóng ran vì mồ hôi.

Vấn đề này làm tâm can cô đập loạn xạ. Bọn họ đã nắm tay, đúng, nắm rồi, mà

còn nắm đã lâu.

Còn về chuyện hôn, tay Ngọc Khê cũng không biết đặt ở đâu nữa. Chủ đề này,

thật thẹn thùng!

Sau đó Ngọc Khê ngây người. Bọn họ là giả mà, cô thẹn thùng cái gì chứ? Nhưng

sao quả tim này lại thùng thùng đập loạn xạ!

Ngọc Khê nửa ngày không hồi đáp, vài cô nương trao đổi ánh mắt với nhau.

Đương nhiên, xem nhẹ bát quái và một chút bỉ ổi nhẹ thì càng tốt.

“Thùng” cửa phòng ký túc xá bị đẩy mạnh ra, làm Ngọc Khê và vài người nhảy

dựng. Lôi Âm xách hộp cơm với vẻ mặt đen sầm bước vào.

Ngọc Khê khẽ không thể thấy được thở phào. Cô không ngờ, cô còn có lúc cảm tạ

Lôi Âm.

Lôi Âm trở về, phá hỏng bầu không khí của ký túc xá. Vài cô nương trong ký túc

xá, trừ Lôi Âm ra, mọi người đã thân thiết rồi, cho nên mới bát quái. Nhưng Lôi

Âm tới, tất cả đều trở lại cái giường của mình.

Vừa rồi ký túc xá náo nhiệt tức thì an tĩnh. Lôi Âm nén giận, dùng sức đặt hộp

cơm lên bàn, ngẩng đầu kiêu ngạo, như là một Khổng Tước dường như, quan sát

phản ứng của mọi người.

Chỉ tiếc, trừ Ngọc Khê tò mò Lôi Âm, những người khác người rửa mặt thì rửa

mặt, người nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

Lôi Âm mím môi, mở hộp cơm. Trong hộp cơm có sườn và thịt kho tàu, món ăn

rất tuyệt, đáng tiếc không ai nhìn.

Ngọc Khê thấy Lôi Âm ăn vài miếng bằng ánh mắt còn sót lại, không ăn nữa, đậy

nắp đặt vào ngăn kéo. Cô ngồi một hồi, lấy ra cái ví xinh đẹp, thế mà đổ hết tiền

ra. Tiền giấy trăm tệ vài tờ, còn có chút tiền lẻ nhiều màu.

Ngọc Khê, “”

Hành vi ngây thơ thu hút ánh mắt vừa rồi của Lôi Âm, thật sự là cùng một người

trong ấn tượng của cô sao?

Lôi Âm trong ký ức của Ngọc Khê, suốt ngày đều chống đối Hà Giai Lệ, chống đối

cha. Chỉ cần Hà Giai Lệ không thoải mái, Lôi Âm liền thoải mái. Ngọc Khê loại bỏ

cái nhìn định kiến mà nhìn Lôi Âm, tính tình của Lôi Âm thành ra như thế này, là

trách nhiệm của Hà Giai Lệ.

Ngọc Khê không hề nhìn Lôi Âm, im lặng nhìn trần nhà. Cô không có sự hận thù

vô cớ. Đời trước, cha của Lôi Âm, sự áy náy với Lôi Âm đã sắp thành thực chất

rồi. Lôi Âm có cầu tất ứng. Ngọc Khê đã suy nghĩ không ít, nghĩ đến càng nhiều,

sắc mặt liền càng khó coi.

Nếu như thật sự như cô đoán, tội lỗi của Hà Giai Lệ quả thật sâu nặng!

Bởi vì có Lôi Âm, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi sớm. Có lẽ đều mệt rồi, không

có ai mất ngủ. Sáng tỉnh dậy với tinh thần tràn đầy.

Ngày đầu tiên khai giảng, cô nương nào cũng muốn phô bày mặt tốt của mình.

Ngọc Khê cũng không ngoại lệ, chọn áo sơ mi và quần jean kết hợp giày Tiểu

Bạch và tóc đuôi ngựa, toát lên hương vị thanh xuân.

Vốn dĩ Ngọc Khê còn nghĩ, Lôi Âm lại muốn lẻ loi rồi, không ngờ, người ta rửa

mặt đi trước rồi.

Khoa của Ngọc Khê chỉ có một lớp, tổng cộng chỉ mười tám người. So với hai lớp

của khoa Biểu diễn, một lớp đại học, một lớp cao đẳng, mỗi lớp hai mươi người,

thì ít đến đáng thương.

Lớp của Ngọc Khê gồm tám người nữ sinh, vừa đúng một ký túc xá. Những người

khác đều là nam sinh. Phần lớn nam sinh đều có giấc mơ làm đạo diễn, cũng có

thể chịu khổ, cho nên nam sinh nhiều.

Ngọc Khê đã bị chú ý trọng điểm. Trong phòng học hỗn loạn, nghe thấy loáng

thoáng: “Chúng ta nữ sinh chỉ có tám người, nhưng một người là đủ nghiền ép

rồi”

Chủ nhiệm chưa tới, người của hội học sinh tới trước rồi. Họ bước vào gõ cửa,

“An tĩnh”

Đợi thấy Ngọc Khê thì khựng lại, rất kinh ngạc: “Cô làm sao lại ở đây?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.