Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 32: GIẢ MẠO



Tổng giáo quan vừa mở miệng, một bàn giáo quan đều đứng lên, đồng loạt bưng

đĩa lùi ra. May mắn biết là căng tin, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho

Ngọc Khê, ngoại trừ Tổng giáo quan nhỏ giọng nói chuyện, những người khác

đều không lên tiếng.

Ngọc Khê lại lần nữa xác nhận là nói với em, cuối cùng em cũng biết vì sao các

giáo quan nhìn em là lạ rồi, hóa ra là có chuyện của Niên Quân Mân ở đây!

Tiếng “chị dâu” này gọi quá đột ngột, mặt Ngọc Khê nóng bỏng, em nên nói gì

đây? Nhưng em và Niên Quân Mân là giả mà!

Chẳng lẽ là Niên Quân Mân nói? Anh ấy có ý tứ gì? Có tình ý với em, cho nên

muốn giả làm thật?

Ngọc Khê không chỉ mặt nóng bừng, toàn thân đều bốc hơi nóng, sao em vừa

nghĩ đến Niên Quân Mân, cả người đã muốn chín luôn rồi?

Lý Tiếu lên tiếng, “Tôi còn có việc, đi trước đây”

Ngọc Khê, “À, tốt, em cũng không biết khi nào có thời gian, đợi thời khóa biểu ra

rồi, em sẽ cho anh biết”

Lý Tiếu ánh mắt trêu chọc nhìn giáo quan đang vung dao, khóe miệng cong lên,

“Được”

Lý Tiếu đi rồi, nhưng Ngọc Khê ngượng ngùng. Hai chiếc bàn trống, em muốn

ngồi vào chỗ của Lý Tiếu, nhưng ánh mắt của Tổng giáo quan, rất có ý tứ là nếu

em ngồi, hắn sẽ mách lẻo.

Ngọc Khê ho khan một tiếng, “Cái đó, cảm ơn giáo quan”

Tổng giáo quan thấy Ngọc Khê ngồi ở chỗ của bọn họ, cho rằng mình làm không

tệ, “Chị dâu, chị từ từ ăn, chúng tôi đi trước đây”

Mặt Ngọc Khê lại đỏ lên, “Cái đó, có thể đừng gọi là chị dâu không?”

Tổng giáo quan trừng mắt, còn khá dọa người, Ngọc Khê cười khan một tiếng,

“Cứ coi như em chưa nói gì”

Tổng giáo quan quay người đi rồi, Ngọc Khê vỗ ngực, sao em lại có cảm giác như

trượng phu phái người theo dõi em nhỉ? Phì, vị hôn phu còn là giả, còn trượng

phu cái nỗi gì! Em đang nghĩ cái gì thế!

“Đúng rồi, chị dâu, chị có lời gì muốn tôi nhắn lại không?”

Ngọc Khê suýt nữa bị nước miếng nghẹn, nhưng Tổng giáo quan rất có ý là nếu

em không nói, tôi không đi. Ngọc Khê nghiến răng, em có nghĩ đến việc chủ động

liên lạc với Niên Quân Mân đâu cơ chứ?

Nhưng giờ cưỡi hổ khó xuống, Tổng giáo quan lại nhìn chằm chằm em, lát nữa

học sinh sẽ bát quái mất, đành cứng đầu, “Bảo anh ấy chú ý sức khỏe, lao động

và nghỉ ngơi hợp lý!”

Ngọc Khê trơ mắt nhìn Tổng giáo quan lấy ra cuốn sổ nhỏ, ghi lại từng nét một,

cười nói với Ngọc Khê: “Chị dâu, tôi nhất định sẽ đích thân chuyển lời cho đội

trưởng Niên”

Ngọc Khê, “Cảm ơn”

Tổng giáo quan cuối cùng cũng đi rồi, nhưng cũng để lại đủ loại tiếng bát quái.

Những người nghe thấy, những người đang trò chuyện, đều lén lút nhìn Ngọc

Khê. Có người nhận ra Ngọc Khê chính là cô gái nắm tay đi vào cổng trường.

Các nam sinh đau lòng, cô nương xinh đẹp như vậy, sớm đã có chủ rồi.

Các nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, một đối thủ cạnh tranh mạnh đã ít đi một người.

Nếu bầu chọn hoa khôi trường, nhất định sẽ bỏ một phiếu cho cô ấy, có chủ rồi thì

còn gì an toàn hơn!

Ngọc Khê cuối cùng cũng đợi Viên Viện vài người trở về. Lôi Âm giúp em lấy một

phần, toàn là món thịt, đây là bữa ăn ngon nhất em từng được ăn.

Ngọc Khê nhận lấy, “Cảm ơn, em sẽ không khách khí”

Lôi Âm cười, “Em thích là tốt rồi. Hôm nay phải cảm ơn em, cảm ơn em đã đưa

chị đi phòng y tế”

Ngọc Khê cười cười, vẫn rất thẳng thắn, “Nhiệm vụ của giáo quan”

Lôi Âm là lạ nhìn Ngọc Khê. Cô ấy đã thả thiện ý, muốn cùng Ngọc Khê trở thành

bạn bè, nhưng cảm giác Ngọc Khê cho cô ấy rất xa cách, giống như chỉ có thể

làm bạn cùng phòng, chỉ thế mà thôi. Cô ấy thầm nghĩ, sự thay đổi của mình chưa

đủ, sau này phải cố gắng hơn nữa.

Lúc trò chuyện, sợ nhất là không khí đột nhiên yên lặng, khá ngượng ngùng.

Viên Viện chủ động hoạt náo không khí, “Tiểu Khê, từ xa đã thấy Tổng giáo quan

nói chuyện với cậu, không mắng cậu đấy chứ!”

Ngọc Khê lắc đầu, “Không có, Tổng giáo quan và Quân Mân hình như quen biết,

giúp em nhắn lời về”

Viên Viện hiểu ra, “Hèn chi len lén nhìn cậu, nguyên lai là quen biết à!”

Ngọc Khê gật đầu, “Không còn sớm nữa, ăn cơm nhanh lên, còn sớm trở về nghỉ

ngơi, ngày mai còn phải quân huấn đấy!”

Ngọc Khê nói xong không hề mở miệng nữa, chuyên tâm ăn cơm. Lôi Âm vài lần

muốn mở lời, Ngọc Khê đều tránh đi. Em nghĩ nghĩ, trước khi thân phận của mình

chưa bị bại lộ, vẫn nên giữ quan hệ bạn cùng phòng thôi.

Cô ấy không muốn, thành bạn tốt rồi cuối cùng lại biến thành cừu nhân.

Ngày đầu tiên quân huấn ai nấy đều rất mệt, trở về lên giường nghỉ ngơi sớm.

Mười ngày tiếp theo trôi qua rất bình tĩnh, mọi người đều bận rộn quân huấn, theo

sự gia tăng độ khó, Lý Miêu Miêu càng không có thời gian tìm Ngọc Khê gây

phiền phức nữa.

Mười ngày, so với sự chật vật của Lý Miêu Miêu, Ngọc Khê lại sống rất sung

sướng, nhờ có sự giúp đỡ của thẻ tre Ngọc Trúc, cô không sợ nóng bức, mỗi

ngày đều thần thanh khí sảng.

Ngày thứ mười hai, quân huấn còn ba ngày nữa kết thúc, chủ nhiệm lớp đã biến

mất từ lâu đột nhiên xuất hiện, tất cả học viên trở về lớp học.

Chủ nhiệm lớp đẩy gọng kính, “Gần đây tôi bận quá, đã quên nói với mọi người,

quân huấn sắp kết thúc rồi, chuẩn bị tổ chức một buổi biểu diễn tổng hợp, sinh

viên năm nhất đều tham gia, mỗi lớp hai tiết mục, một tiết mục tập thể, một tiết

mục do lớp tự chọn lọc, ngày cuối cùng báo tiết mục cho tôi, được rồi, giải tán”

Cả lớp đều ngây người, chỉ còn lại hai ngày, làm sao mà kịp chứ, có nam sinh ồn

ào lên, “Chúng tôi cũng không phải khoa biểu diễn, đâu phải cứ tùy tiện là có tiết

mục, thầy ơi, điều này hơi làm khó người khác rồi”

Chủ nhiệm lớp, “Vốn dĩ tôi đã không ôm hy vọng gì vào các cậu, đứng chót cũng

không sao, còn vấn đề gì nữa không?”

Ngọc Khê, “”

Câu trả lời này, thật sự quá đau lòng!

Viên Viên đứng lên, “Thầy chủ nhiệm, chúng ta cần chọn một lớp trưởng để tổ

chức chứ ạ!”

Chủ nhiệm lớp, “Được, chính là cậu đấy, tôi còn có tiết học, đi trước đây”

Toàn thể học sinh cả lớp, “”

Tất cả học sinh hốt hoảng giải tán, chủ nhiệm lớp của bọn họ, nhất định là đồ giả!

Trở lại ký túc xá, Viên Viên bắt đầu rầu rĩ, hận không thể tự tát mình hai cái, “Cho

tôi cái tội lắm mồm!”

Ngọc Khê biết về buổi biểu diễn tổng hợp này, nhưng trong ký ức, đâu có chuyện

lớp họ tham gia!

Sau đó Ngọc Khê cạn lời, với những lời nói vô trách nhiệm của chủ nhiệm lớp,

không ôm hy vọng, rất có khả năng là lớp họ không có tiết mục nào.

Cho nên cô y theo ký ức, tưởng rằng buổi biểu diễn tổng hợp không có phần lớp

họ!

Viên Viên vẫn đang phát điên, ánh mắt quét qua Ngọc Khê, sáng rực lên, “Tiểu

Khê, cậu thi vào khoa biểu diễn mà, nhất định có tài nghệ chứ”

Ngọc Khê im lặng, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ là một đứa trẻ nông thôn, chưa

từng học nhảy, cũng chưa từng học nhạc cụ”

Cái cô có thể mang ra được, chính là giọng nói không tệ, ở điểm thi cấp tỉnh, cô

chỉ biết đọc diễn cảm, ngoại mạo đã giúp cô cộng thêm điểm lớn, nhẹ nhàng vượt

qua.

Viên Viên lại xìu xuống, “Vậy làm sao bây giờ!”

Ngọc Khê nghĩ đến đời trước, đời trước, Lý Miêu Miêu vì muốn nổi bật, đã kéo cô

không muốn tham gia, tự ý đăng ký trước rồi mới báo sau, đợi đến khi cô biết, chỉ

có thể cắn răng tham gia.

Cô không có tài nghệ, chỉ có thể dựa vào sở trường, phác thảo một tiểu phẩm,

tiểu phẩm nổi bật đó đã đoạt giải, nhưng lại không có phần của cô, ngẫm lại việc

bị tính kế không thể tham gia biểu diễn, thật sự rất mỉa mai.

“Thùng thùng” Tiếng gõ cửa, giọng nói của Lý Miêu Miêu vang lên, “Tiểu Khê, tớ

đến giúp cậu gửi thư đây”

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.