Niên Quân Mân ngồi lại vào ghế, trong lòng đầy tiếc nuối. Thấy Ngọc Khê đang
lén lút nhìn mình, anh miết nhẹ đầu ngón tay, hào phóng thừa nhận: “Phải, anh cứ
ngỡ ký ức đã mờ nhạt rồi, nhưng đến khi gặp lại mới nhận ra, anh chưa từng
quên một chút nào”
Ngọc Khê trợn tròn mắt: “Thật thế sao? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao anh lại đến làng của em, anh tự mình đi lạc à?”
Niên Quân Mân dán mắt vào ly nước trên bàn, nhìn những gợn nước khẽ lay
động. Anh búng nhẹ vào thành ly, mặt nước dao động lăn tăn, lòng anh thoáng
chút chát chúa: “Cứ coi như là đi lạc đi!”
“Sao lại gọi là ‘cứ coi như’? Em nghe mẹ nói năm đó anh mới có năm tuổi. Mà
không đúng, rõ ràng anh nhớ tên mình, sao không đi tìm công an?”
Thấy Ngọc Khê cứ nhíu chặt lông mày, dáng vẻ suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc vì lo
lắng cho mình, lòng Niên Quân Mân thấy ấm áp lạ kỳ. Anh búng nhẹ vào trán cô
một cái: “Thôi, chuyện qua cả rồi, anh cũng quên rồi. Bao nhiêu năm trôi qua, có
nghĩ lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Ai cũng có cuộc đời riêng, em xem giờ anh
sống cũng rất tốt mà”
Ngọc Khê ôm trán, hơi đau một chút. Cô chẳng tin lời anh nói. Nếu thực sự không
để tâm thì hôm nay anh đã không mỉa mai, trêu chọc người ta như thế; cô đã tận
mắt nhìn thấy ánh mắt anh lúc đó mang theo khoái cảm của sự trả thù.
Cô thực sự không thể tưởng tượng nổi năm đó đã xảy ra chuyện gì mà người ta
có thể bỏ rơi một đứa trẻ năm tuổi, và khiến một đứa trẻ vẫn nhớ tên cha mẹ lại
không đi tìm công an giúp đỡ.
Niên Quân Mân véo nhẹ đầu mũi Ngọc Khê: “Đừng nhíu mày nữa, nhăn nhó mãi
là thành bà cụ non đấy. Thôi đừng nghĩ nữa, cứ hướng về điều tốt đẹp mà xem,
mọi thứ đều là duyên số cả. Nếu không sao anh có thể gặp được mấy ông nội,
gặp được dì Trịnh và chú, và gặp được em!”
Ngọc Khê: “”
Cô nhận ra, chỉ vài ngày không gặp mà những lời nói của Niên Quân Mân đã gõ
mạnh vào trái tim cô.
“Anh. ở trong quân ngũ anh cũng nói chuyện kiểu này sao?”
“. Không có, anh chỉ nói với mình em thôi”
Ngọc Khê suýt chút nữa thì phải ôm lấy tim mình. Sau đó cô trợn mắt, lòng thấy
hơi bồn chồn: “Em nhớ mẹ có bảo là: ‘Tiểu Khê à, Quân Mân là người chín chắn,
có trách nhiệm, tuy ít nói nhưng trong lòng rất hiểu chuyện’. Thế mà em tiếp xúc
với anh, sao thấy khác biệt lớn quá vậy? Cái miệng này của anh còn dẻo hơn cả
mấy đàn anh khoa Diễn xuất ấy chứ”
Niên Quân Mân bắt đầu cuống quýt, mồ hôi vã ra trên trán. Đáng lẽ anh không
nên nghe lời mấy thằng nhóc trong đội, nào là phụ nữ ai cũng thích lời đường
mật, thích cảm giác được theo đuổi; anh còn ngốc nghếch đi mời người ta ăn
bánh bao thịt nữa chứ.
Giờ anh có cảm giác như “gậy ông đập lưng ông”, chỉ sợ Ngọc Khê hiểu lầm thì
hỏng bét: “Cái đó. anh chưa từng nói với cô gái nào khác, anh chỉ nói với mỗi
em thôi, thật đấy”
Anh cũng không muốn trực tiếp như vậy, nhưng không còn cách nào khác, thời
gian của anh quá gấp gáp.
Vốn dĩ anh đã xin phép và có thể ở lại thêm hơn một tháng để thong thả tiến tới,
nhưng thông báo khẩn vừa được gửi xuống, anh phải về đơn vị ngay, lần sau ra
được không biết là bao giờ.
Lại thêm cái “nguy cơ” mang tên Lý Tiêu kia nữa. Chẳng cần biết mấy thằng nhóc
có thêm mắm dặm muối hay không, tóm lại là cảm giác khủng hoảng trong anh
đang dâng cao, mà bản năng cảnh giác của anh lại cực kỳ nhạy bén.
Mối quan hệ đính hôn giả của hai người quá mong manh. Anh sốt sắng muốn xác
nhận danh phận trước khi đi, nếu không sẽ chẳng thể yên tâm. “Hoa chưa về
chậu nhà mình” thì lòng dạ lúc nào cũng thấp thỏm.
Niên Quân Mân quá khẩn thiết, mắt nhìn Ngọc Khê không chớp lấy một cái, khiến
lòng cô cũng mềm nhũn đi.
Nhưng lúc này, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Những trải
nghiệm từ kiếp trước khiến cô dù ngoài mặt không lộ ra, dù không đến mức “chim
sợ cành cong” nhưng thâm tâm cô luôn có sự phòng bị với phái nam.
Cô nói chuyện rất hợp với Lý Tiêu, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Thế nhưng với Niên Quân Mân, ngay từ lần đầu nắm tay cô đã không hề bài xích.
Sự tiếp xúc gần của anh không khiến cô phải đề phòng, hôm nay anh còn chủ
động nắm tay cô; những lần rung động hết lần này đến lần khác thật khó để phớt
lờ. Cứ vờ vịt mãi cũng chẳng thú vị gì, lông mi cô khẽ run rẩy: “Vậy nên. anh
thích em?”
Câu hỏi vốn tưởng chừng rất khó mở lời này lại tuôn ra trôi chảy lạ thường. Cô
nhìn Niên Quân Mân bằng ánh mắt sáng quắc, trái tim treo ngược lên chờ đợi câu
trả lời.
Niên Quân Mân đối mặt với nguy hiểm chưa từng run sợ, bị thương chưa từng lo
lắng, lúc Ngọc Khê kịch liệt kháng cự cũng không hề nao núng, vậy mà lúc này
anh lại căng thẳng đến mức “vô dụng”. Mồ hôi trên trán lăn dài dọc theo gò má rồi
chảy xuống cổ.
ngochtml]
Đáng lẽ lúc này con gái mới là người xấu hổ căng thẳng, nhưng thấy Niên Quân
Mân còn căng thẳng hơn cả mình, chút bối rối trong lòng Ngọc Khê tan biến sạch.
Cô dần lấy lại sự bình tĩnh, bắt đầu thích thú nhìn biểu cảm của anh.
Niên Quân Mân rót hai ly nước, nốc cạn một hơi nhưng chẳng bớt nóng chút nào,
trái lại còn thấy nóng hơn. Anh thầm mắng trong lòng: “Làm đàn ông thì đừng có
hèn, xông lên đi!”
“Phải, anh thích em. Từ khi còn rất nhỏ anh đã thích em rồi. Những tấm ảnh dì
Trịnh gửi anh đều giữ gìn cẩn thận. Em có thể không chấp nhận, nhưng không thể
ngăn cản anh thích em. Ông nội đã nói, có mục tiêu thì phải nỗ lực, em chính là
mục tiêu của anh. Không có trận đánh nào là không thắng nổi, chỉ có chiến thuật
không đúng thôi. Sớm muộn gì anh cũng ‘hạ gục’ được em. Anh nói xong rồi”
Ngọc Khê đờ người ra. Cho đến khi cả nhà hàng rộ lên tiếng hò reo cổ vũ, mặt cô
đỏ bừng như gấc chín, chỉ muốn chui tọt xuống gầm bàn: “Anh. anh không cần
phải nói to thế đâu!”
Niên Quân Mân trái lại không còn căng thẳng nữa. Hét ra được anh thấy tinh thần
sảng khoái hẳn, mặt cũng chẳng thèm đỏ, chỉ có giọng điệu là cực kỳ nghiêm túc:
“Yêu đương những năm bảy mươi là nhìn trúng nhau thì cùng nhau tiến bộ;
những năm tám mươi là xem phim, nắm tay, viết thư tình; giờ đã là những năm
chín mươi rồi, phải chú trọng tỏ tình. Em xem chúng ta, anh nhìn em sinh ra, canh
chừng em lớn lên, thanh mai trúc mã cũng chẳng bì kịp. Chi bằng. cho anh
‘chính thức hóa’, đừng làm đồ giả nữa”
Ngọc Khê vừa mới lấy lại được nhịp thở thì lại bị sặc, đôi mắt đẹp trợn tròn. Cô
tuyệt đối tin rằng mình đã gặp phải một Niên Quân Mân “hàng giả”. Sao Niên
Quân Mân bây giờ lại có chút ngông nghênh, đúng chất một gã “lính tặc” thế này!
“Anh. trước mặt mẹ đều là diễn cả đúng không, diễn ngoan giỏi thật đấy”
Niên Quân Mân chống hai tay lên bàn: “Đừng lảng tránh chủ đề. Anh đã tính rồi,
hôm nay là ngày lành tháng tốt, rất hợp để kết duyên tăng tiến tình cảm. Cho anh
một câu dứt khoát đi, anh làm bạn trai em nhé”
Ngọc Khê nghiến răng, Niên Quân Mân cứ thế dẫn dắt nhịp độ của cô: “Nếu em
nói không thì sao?”
“Nhưng đôi mắt em đã đồng ý rồi. Nói dối là bị sét đánh đấy!”
Ngọc Khê: “. Hơ hơ”
Niên Quân Mân mỉm cười đứng dậy, chắp tay chào mọi người đang xem náo
nhiệt: “Xong rồi, mọi người giải tán thôi, cảm ơn lời chúc phúc của tất cả nhé”
Ngọc Khê lầm bầm: “Mặt dày!”
Tâm hồn Niên Quân Mân như bay bổng, cô nói thế nghĩa là đã thừa nhận lời anh
rồi. Người xưa chẳng lừa ta bao giờ, việc gì cũng phải “thừa thắng xông lên”,
đừng có lề mề.
Nghĩ lại hồi trước cứ lờ đờ kiểu “luộc ếch bằng nước ấm” với đủ thứ chiến lược,
đúng là ngốc thật!
Thức ăn được dọn lên, Ngọc Khê lườm anh: “Em không ăn được nhiều thịt thế
đâu, đừng gắp cho em nữa”
Miệng Niên Quân Mân vâng dạ nhưng tay thì chẳng dừng: “Được, được”
Trong lòng Ngọc Khê thấy ngọt ngào khôn tả. Đây chính là cảm giác khi yêu sao?
Không giống cái cảm giác ngứa ngáy mông lung nơi đầu quả tim lúc trước, mà
giống như vừa uống nước đường, ngọt lịm đến tận tâm can.
Trước đây không nhận ra, giờ mới thấy Niên Quân Mân nhìn kiểu gì cũng thấy
tuyệt nhất. Chẳng lẽ đúng như người ta nói, “trong mắt người tình hóa Tây Thi”?
“Đúng rồi, sau gáy em vẫn còn đau đây này! Sau này, anh sẽ không ‘động thủ’ với
em nữa chứ?”
Niên Quân Mân bị sặc, đỏ mặt tía tai: “Không đâu, tuyệt đối không bao giờ”
Một lần thôi đã đủ hối hận cả đời rồi, thêm lần nữa chắc vợ tương lai chạy mất
dép!
Ngọc Khê lúc này mới yên tâm: “Anh về đơn vị huấn luyện rồi, em có thể viết thư
cho anh chứ?”
“Có thể, nhưng thư từ sẽ bị kiểm duyệt đấy”
Ngọc Khê buông đũa xuống: “Em nghĩ chúng ta nên thành thật với nhau hơn. Binh
chủng của anh là gì vậy?”