Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 8: TỰ TI



Tâm tình tốt của Ngọc Khê lập tức biến mất ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lý Miêu

Miêu. Mặt Lý Miêu Miêu cũng trắng bệch, muốn giãy thoát khỏi Tiết Nhã, nhưng

Tiết Nhã cao lớn vạm vỡ, sức tay cũng lớn, cô ta cứng đờ không giãy ra được, bị

kéo đến trước mặt Ngọc Khê.

Lúc này Niên Quân Mân đã quay đầu lại. Ánh mắt Tiết Nhã đầy vẻ soi mói, đánh

giá Niên Quân Mân, thái độ không mấy hữu hảo, hừ lạnh một tiếng.

Sau đó, Tiết Nhã kéo Ngọc Khê lại, nhỏ giọng nói: “Tớ nghe Lý Miêu Miêu nói, mẹ

kế giới thiệu đối tượng cho cậu chỉ để sớm tống khứ cậu đi. Lý Miêu Miêu còn nói,

cậu không trả nổi học phí nên phải kết hôn”

Ngọc Khê nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nhìn khuôn mặt không còn chút máu

nào của Lý Miêu Miêu, cô có một sự thôi thúc muốn cười. Lý Miêu Miêu vẫn luôn

coi Tiết Nhã là ngốc tử, Tiết Nhã thì tùy tiện cẩu thả, nhưng chính vì điểm này, dù

có tính toán bao nhiêu đi nữa, cũng vô hiệu với Tiết Nhã.

Quả nhiên Lý Miêu Miêu chẳng ngờ, Tiết Nhã lại tùy tiện cẩu thả khai tuốt cô ta ra.

Tiết Nhã tiếp tục nói: “Tớ có để dành không ít tiền mừng tuổi ở đây, một hồi về

nhà với tớ, tớ đưa hết cho cậu. Cậu đừng ngốc mà vì học phí lại gả mình đi.

Đương nhiên số tiền này không phải cho không, coi như là đầu tư. Đợi cậu thành

đại minh tinh, làm miễn phí cho nhà tớ một cái quảng cáo, cậu thấy thế nào?”

Trong lòng Ngọc Khê khá phức tạp. Tiết Nhã là bạn tốt của cô, nhưng vì khoảng

cách gia đình, cô vẫn luôn không dám thổ lộ tâm tình với Tiết Nhã.

Đời trước, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô đã cắt đứt liên lạc với Tiết Nhã. Chẳng sợ

học đại học cùng một thành phố, cô cũng không đi tìm Tiết Nhã nữa, Tiết Nhã tìm

đến cô cũng trốn.

Bởi vì cô có một chút tự ti, không chỉ là chênh lệch gia đình, mà nguyên nhân

quan trọng hơn là mẹ cô là mẹ kế, gia đình cô không phải là “nguyên bản”. Mỗi

lần nhìn thấy gia đình hạnh phúc của Tiết Nhã, cô lại thấy ghen tị.

Bây giờ cô mới biết, cô đã không để Tiết Nhã trong lòng, nhưng Tiết Nhã lại coi cô

là bạn. Nói là đợi cô thành minh tinh quay về đóng quảng cáo, kỳ thật chỉ là một

lời nói dối, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cô.

Ngọc Khê vừa nghĩ đến đời trước vì tự ti mà đẩy người bạn chân thành đi, cảm

thấy mình ngốc tử hết sức, cô nắm chặt tay Tiết Nhã, cười rạng rỡ đặc biệt:

“Hảo ý của cậu tớ xin nhận, học phí của tớ đã chuẩn bị xong rồi”

Vốn dĩ Ngọc Khê muốn kể cả chuyện chuyển khoa, nhưng có Lý Miêu Miêu ở đây,

cô lại ngậm miệng lại. Cẩn thận vạn sự là đúng, cô không muốn lại có bất kỳ dây

dưa gì với Lý Miêu Miêu nữa.

Nếu cô không có năng lực thay đổi những gì sắp xảy ra, vậy thì hãy cắt đứt ngay

từ đầu.

Tiết Nhã không tin, giọng mang theo hoài nghi: “Thật sao? Cậu thật sự sẽ không

vì học phí mà đi kết hôn?”

“Thật sự không kết hôn. Khai giảng cùng nhau đi, lần này tin chưa!”

Mắt Tiết Nhã sáng lên, vui mừng khôn xiết: “Cậu thật sự muốn đi cùng tớ sao?”

Ngọc Khê gật đầu: “Thật”

Lần này Tiết Nhã tin rồi, mừng ra mặt: “Tốt, tốt, cậu đi mùng mấy, tớ bảo bố tớ

kiếm thêm một vé, chúng ta có thể ngồi cùng nhau”

Nói xong, Tiết Nhã thật cẩn thận nhìn Ngọc Khê. Cô ấy sợ làm tổn thương lòng tự

tôn của Ngọc Khê khiến cô lại trốn tránh mình. May mà Ngọc Khê đang cười, Tiết

Nhã thở phào nhẹ nhõm.

Ngọc Khê nhìn phản ứng của Tiết Nhã, lúc này mới phát hiện ra sự tự ti mà cô

tưởng rằng đã che giấu rất kỹ, Tiết Nhã đều biết. Cô càng thêm trân trọng tình

bạn với Tiết Nhã. Bạn bè chân chính chính là người luôn đặt bạn trong lòng.

Ngọc Khê nói: “Tớ đi hai mươi tám, trên đường mất hai ngày. Đến nơi tớ đi dạo

một chút, mùng một chuẩn bị khai giảng”

Khóe miệng Tiết Nhã cười thật to: “Vậy tớ cũng đi hai mươi tám. Cứ định như vậy

nhé, tớ về trước đây”

Tính tình Tiết Nhã nóng nảy, hấp tấp vội vàng, đến đột ngột mà đi cũng nhanh.

Ngọc Khê lười không thèm để ý đến Lý Miêu Miêu, cô cảm thấy nói chuyện với Lý

Miêu Miêu đều là lãng phí nước miếng. Thấy Niên Quân Mân đã đi trước một

bước quay người rời đi, cô vội vàng đi theo lên.

Ngọc Khê không nhìn thấy ánh mắt ghen tị bốc hỏa của Lý Miêu Miêu, bỏ lỡ cơ

hội đòi lại lợi tức.

Thành phố ven biển, hai phần ba chợ là hải sản. Chợ đơn sơ, đến nơi nào cũng

thấy nước, trong không khí tràn ngập mùi tanh của biển.

Người bên ngoài nhất định chịu không nổi, nhưng người địa phương đã quen rồi.

Từ nhỏ lớn lên bên bờ biển, đây chính là hương vị của quê hương.

Ở địa phương này, hải sản không đáng giá, muốn ăn, chỉ cần chờ thủy triều lên,

đều có thể kiếm được một ít hải sản, lại không tốn tiền, thứ thật sự đáng giá là

thịt.

Ngọc Khê đứng trước sạp thịt heo, chợ sáng đã tan rồi, thịt ngon đã bị chọn hết,

chỉ còn lại một ít thịt vụn ở góc, không còn miếng nguyên vẹn nào.

Ngọc Khê rất hài lòng khi Niên Quân Mân ở một bên đứng, giao cho cô việc mua

thịt, đưa tay không đánh người mặt cười, lúc nào mang theo nụ cười cũng là

đúng, cô cười với ông chủ sạp, “Đại gia, chỗ thịt này, cháu lấy hết, ông bớt cho

cháu một chút được không?”

Ông chủ sạp đã nhiều năm làm người buôn bán tinh ranh, thấy Ngọc Khê lạ mặt,

cười híp mắt, “Nha đầu, trong chợ thiếu người mua hải sản, cũng không thiếu

người mua thịt đâu, hơn nữa thịt của tôi đều là thịt ngon, một phân cũng không

thể giảm”

Ngọc Khê biết ông chủ bắt nạt người mới rồi, đời trước Ngọc Khê tuy không làm

công ở nhà hàng bao lâu, nhưng cũng sờ không ít thịt, tiện tay nhấc lên một

miếng thịt còn dính máu, “Đại gia, ông nói vậy không địa đạo rồi, thịt vụn cổ họng

dính máu này cũng là thịt ngon sao? Bây giờ cuộc sống tốt hơn, người bình

thường cũng không ăn thịt này, lại nhìn chỗ góc cạnh này, các món thịt khác nhau

cần thịt ở vị trí khác nhau, chỗ thịt vụn này của ông gom lại mới đủ hai đĩa, không

phải nha đầu nói khó nghe, thật sự không có bao nhiêu người sẽ mua, ông xem,

cháu đã mua hết rồi, ông bớt cho cháu một chút, ông cũng sớm về nhà không

phải sao, giữa trưa nóng bức thế này, về nhà bật quạt nghỉ ngơi thật tốt biết bao”

Ông chủ sạp đã gặp đủ loại khách hàng, lời của Ngọc Khê, ông ta một chút cũng

không thèm chấp, người làm ăn, lòng dạ rộng rãi, cười nói, “Nha đầu này, nói

chuyện lanh lợi thật, vừa nhìn đã biết là người có học, đang học cấp ba phải

không!”

Ngọc Khê thấy ông chủ sạp đang dọn dẹp thịt trên quầy, vui mừng, đây là bán cho

cô rồi, giọng nói cao hơn mấy phần, “Vài ngày nữa, cháu sẽ lên đại học ạ”

Ông chủ sạp kinh ngạc kêu lên, “Ôi trời ơi, bé ngoan của tôi, là sinh viên đại học

à, sinh viên đại học gọi tôi một tiếng đại gia, giá thịt này giảm một nửa, nhìn kỹ

nhé, hai cân đầy ắp, đưa tôi bốn đồng là được rồi”

Ngọc Khê vội vàng xua tay, “Ông cũng không dễ dàng, đáng giá bao nhiêu thì cứ

bấy nhiêu, bớt cho cháu chút tiền lẻ là được rồi”

Ngọc Khê vốn không phải là người chiếm tiện nghi, mức giá một nửa, cô cảm thấy

bất an trong lòng.

Ông chủ sạp ha ha cười, “Nha đầu này, thế này nhé, sau này đến mua đều cho

giá thấp nhất”

Ngọc Khê nhận lấy thịt, “Cháu cảm ơn ông ạ”

Hai cân thịt, đưa tám đồng, giá thịt là bốn đồng ba một cân, đắt muốn chết,

nhưng hôm nay vui vẻ, Ngọc Khê đi đường cũng nhẹ nhàng.

Niên Quân Mân vẫn luôn ở phía sau đi theo, khóe miệng tươi cười nhếch cao.

Ngọc Khê và Niên Quân Mân cùng nhau trở về nhà, mắt Trịnh Cầm nhìn không

đủ, nhìn Ngọc Khê, lại nhìn Quân Mân, là đứa trẻ do mình nuôi lớn, Trịnh Cầm

hiểu rõ Quân Mân, đây là đang ở chung rất tốt, cái niềm vui sướng này, bà cách

xa như vậy cũng cảm giác được.

Tâm tư của Trịnh Cầm lại nổi lên, đời người phụ nữ sống tốt hay không, hoàn

toàn xem gả cho người nào, người nhà như đầu thai, lời nói cũ là đúng, Quân

Mân biết gốc biết rễ, nếu thật sự có thể thành đôi với Ngọc Khê, bà cũng hoàn

toàn yên tâm rồi.

Nhưng đã có chuyện lần trước, Trịnh Cầm cũng chỉ có thể ngẫm lại, không dám

nói ra nữa, bà chào hỏi, “Cơm nước xong hết rồi, mau rửa tay ăn cơm đi”

Ngọc Khê đưa thịt cho mẹ kế, “Mẹ, con mua hai cân thịt, buổi tối gói sủi cảo ăn”

Tay Trịnh Cầm cứng đờ một chút, nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của con gái, bà đành

cắn răng, một trận sủi cảo, số tiền này đáng chi, “Được, tối gói sủi cảo”

Bởi vì ba ra cửa làm việc giữa trưa không trở về, Ngọc Khê không lấy tiền trong

túi ra, chuẩn bị buổi tối tạo bất ngờ cho mọi người.

Vừa ngồi xuống, chỉ nghe thấy mẹ kế từ phòng ngủ đi ra, hỏi tiểu đệ Ngọc Chi,

“Con có động vào tráp tiền không?”

Ngọc Chi sửng sốt, mắt đỏ hoe, “Con không có động vào”

Ngọc Khê vỗ vai Ngọc Chi một cái, đứng dậy, “Mẹ, có chuyện gì thế?”

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.