Ngạo Thế Đan Thần

Chương 417: Ác Yêu Huyền Cảnh



Thẩm Tường từ những ký ức đó biết được, trong dược viên của Thần Võ Điện chỉ có một quả Tạo Hóa Quả, đó là trên một cây đã khô héo, hiện tại vẫn chưa được hái xuống. Mà trong dược viên đó lại có một số dược liệu quý giá như Ngũ Hành Chân Nguyên Đan, Trúc Cơ Đan, hai đóa Bạch Ngọc Liên Hoa, hai gốc Hoàn Hồn Thảo. Ngoài ra, bên trong còn có không ít linh dược dùng để luyện chế Huyền cấp trung phẩm, thượng phẩm đan, quả thực là một bảo khố lớn.

Điều này khiến y chảy nước dãi, hận không thể lập tức xông vào cướp sạch sành sanh. Nhưng điều này chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, bởi vì trong dược viên đó có mấy cường giả Niết Bàn cảnh trấn thủ, một khi bị phát hiện, vậy thì coi như xong đời.

Vương Giả Đại Lục bởi vì có một tấm bình phong tự nhiên khổng lồ bảo vệ, cho nên trong Tam Giới Đại Chiến năm xưa, cũng không hề chịu bất kỳ công kích nào. Một số dược liệu và võ học quý hiếm đều có thể được bảo tồn đến tận bây giờ, đế uẩn vô cùng hùng hậu, không hổ là đại lục đệ nhất Phàm giới.

Ba ngày nghỉ ngơi nhanh chóng kết thúc, Thẩm Tường đã lọt vào top hai mươi, có thể tham gia vòng tiếp theo. Nội dung vòng này không ai biết, y và những người khác đều đang chờ đợi công bố trên đỉnh núi cao kia.

Vương Quyền không tới, người chủ trì là Đinh trưởng lão. Vừa nghĩ là biết Vương Quyền hiện tại không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt các cường giả, nếu không y sẽ bị yêu cầu xin lỗi. Y trốn đi lúc này cũng là cách làm tốt nhất.

“Đây là vòng dự tuyển trắc nghiệm tiếp theo, bốn người có thành tích tốt nhất trong vòng này sẽ tiến hành tỷ võ, cuối cùng quyết ra người đứng đầu, sẽ nhận được phần thưởng.” Đinh trưởng lão của Thần Võ Điện nói.

Thẩm Tường liếc nhìn những võ giả khác, phát hiện trong số đó có mấy người là đệ tử của Vương Quyền, đều mang vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn. Tuy nhiên, thực lực của họ quả thực không tồi, nếu không cũng sẽ không thể đi đến đây.

“Nội dung vòng này khá đặc biệt, hơn nữa còn có mức độ nguy hiểm nhất định. Trong vòng này, chúng ta sẽ đưa các ngươi đến một Huyền cảnh giam giữ ác yêu, Huyền cảnh này được gọi là Ác Yêu Huyền Cảnh. Nhiều năm trước, nó đã bị các cường giả của Vương Giả Đại Lục chúng ta giam giữ. Số lượng ác yêu bên trong không ít, thực lực mạnh nhất hẳn là đỉnh phong Cực Trí cảnh giới, không có bất kỳ cường giả Niết Bàn cảnh nào, điều này đã được Thần Võ Điện chúng ta khảo sát qua.”

Nghe thấy nội dung thi đấu của vòng này lại kinh hiểm như vậy, sắc mặt của Thẩm Tường và những người khác đều khác nhau, có người lo lắng, có người tràn đầy hưng phấn, nhưng Thẩm Tường lại vô cùng bình tĩnh. Nếu thật sự là ở trong một Huyền cảnh, y không có gì phải sợ hãi, bởi vì y rất tự tin vào bản lĩnh ẩn nặc của mình.

“Bên trong có một loại ác yêu Cực Trí cảnh giới, trong cơ thể chúng có Yêu tâm. Yêu tâm này thường là năng lượng màu trắng thuần túy, tương đương với đoàn chân khí trong Đan điền của chúng ta, lưu trữ một lượng lớn chân khí tinh thuần và Sinh Mệnh Nguyên Lực, công dụng rất lớn! Sau khi tiến vào bên trong, các ngươi phải tìm những ác yêu này để tiêu diệt, xếp hạng thành tích dựa trên số lượng Yêu tâm thu được, và Yêu tâm mà các ngươi có được đều thuộc về các ngươi sử dụng.”

Thẩm Tường thầm gật đầu, điểm này có thể coi là hậu đãi. Những Yêu tâm này cũng khiến y nôn nóng muốn hành động, bởi vì đó là năng lượng tồn trữ hàm chứa thực lực của Cực Trí cảnh giới, công dụng tốt nhất chính là dùng để bố trận hoặc luyện khí. Mà Sinh Mệnh Nguyên Lực trong Yêu tâm cũng có thể được rút ra để luyện đan, khi luyện đan mà thêm vào một chút, công hiệu trị thương của đan dược sẽ càng tốt hơn.

“Đinh trưởng lão, sau khi vào bên trong có thể xảy ra xung đột không?” Người hỏi là Lam Lan.

“Điều này… là có thể. Tuy nhiên, ta tin rằng các vị đều rõ, phát sinh xung đột không có lợi ích gì, chỉ lãng phí thời gian. Nhưng đôi khi cũng phải dựa vào tỷ võ mới có thể giải quyết, ví dụ như khi hai người cùng lúc phát hiện ra một ác yêu…”

Thẩm Tường hỏi: “Nếu xung đột mà giết người thì sao? Dao kiếm vô nhãn mà!”

“Điều này cũng giống như những trận tỷ võ vòng dự thi trước đây, chết thì không trách được ai. Nếu sợ chết, bây giờ có thể rút lui.” Đinh trưởng lão nói.

Thẩm Tường đột nhiên cảm nhận được mấy ánh mắt lạnh lẽo đầy sát cơ. Đó là những thanh niên thường đi theo Vương Quyền, họ đều là đệ tử của Vương Quyền, đều là Huyết Mạch võ giả, thực lực của họ cũng đều thâm bất khả trắc. Hơn nữa, họ một chút cũng không sợ Thẩm Tường, cho dù biết Thẩm Tường trên đường đi đã làm ra nhiều chuyện kinh người như vậy, họ vẫn như cũ, không hề coi Thẩm Tường ra gì.

Vì vậy, Thẩm Tường kết luận rằng mấy thanh niên này không hề đơn giản, sau khi tiến vào, y cũng phải cảnh giác những người này.

“Nếu sợ hãi, bây giờ có thể lựa chọn rút lui!” Đinh trưởng lão nhìn Thẩm Tường và những võ giả trẻ tuổi kia, chờ đợi một chút, nhưng không có ai rút lui. Đã đến bước này mà còn rút lui, thì thật sự không đáng.

“Được rồi, bây giờ bắt đầu tiến vào, thời gian là mười ngày. Đến ngày cuối cùng, trên không Huyền cảnh sẽ xuất hiện một lối ra, khi đó các ngươi nhảy cao một chút, là có thể rời khỏi Ác Yêu Huyền Cảnh từ lối ra đó rồi.” Đinh trưởng lão nói.

Liễu Mộng Nhi truyền âm cho Thẩm Tường: “Tiểu phôi đản, ngươi cẩn thận một chút, thực lực của những ác yêu kia cũng không yếu, còn nữa, cố gắng tránh phát sinh xung đột với những đệ tử của Vương Quyền.”

“Ta biết rồi!” Thẩm Tường đáp lại. Liễu Mộng Nhi quan tâm y như vậy, trong lòng y vô cùng vui vẻ.

Đinh trưởng lão nói: “Người đầu tiên tiến vào là Lam Lan, điều này dựa theo xếp hạng của các ngươi ở vòng trước để tiến vào, cứ cách một canh giờ thì một người sẽ vào!”

Nghe được quy tắc này, Thẩm Tường trong lòng thầm mắng chửi, nhưng y cũng không thể nói gì, bởi vì phía sau y còn có năm người, họ sẽ tiến vào muộn hơn nữa.

Thẩm Tường xếp thứ mười lăm, phải chờ đợi hơn mười canh giờ, đó là một ngày trời, y đã chậm hơn người khác hơn một ngày.

Một quang môn hình tròn màu trắng từ từ mở ra, một luồng Không gian chi lực tràn ra, kèm theo một cỗ yêu khí cực kỳ tà ác. Bây giờ Thẩm Tường và những người khác đã biết tại sao phải đến đây, bởi vì ở đây có một Huyền cảnh, việc mở cửa Huyền cảnh ở đây tương đối dễ dàng.

Thần Võ Điện đã giữ bí mật về Huyền cảnh này rất lâu, ngay cả bốn vị Trận pháp đại sư kia cũng không hề hay biết.

“Ta đi trước đây!” Lam Lan cười duyên dáng, nhảy nhót đi vào cánh cửa đó, không hề có chút cảm giác căng thẳng nào. Thật khó mà tưởng tượng được một thiếu nữ đáng yêu như nàng, lại không hề sợ hãi những ác yêu bên trong.

Và lúc này, một số người cũng lần lượt rời đi, bởi vì vòng này không có gì đáng xem, tất cả đều diễn ra bên trong Huyền cảnh. Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt dặn dò Thẩm Tường thêm một phen, rồi cũng cùng nhau rời đi. Chỉ còn Cổ Đông Thần và Võ Khai Minh ở lại đây chờ y tiến vào.

Thẩm Tường ở đây chờ đợi hơn một ngày, nhưng y lại rất kiên nhẫn, vẫn luôn bế quan tiêu hóa những ký ức đã hấp thụ được. Những thứ đó giúp đỡ y rất nhiều, đây là những thứ có thể giúp y củng cố nền tảng về Trận đạo và luyện khí.

“Thẩm Tường, đến lượt ngươi rồi!” Đinh trưởng lão nói.

Thẩm Tường mở mắt, mỉm cười đi tới.

“Cánh cửa này có thể truyền tống hai mươi người các ngươi đến những nơi khác nhau, cho nên các ngươi không cần lo lắng vừa vào đã bị người khác phục kích. Hy vọng ngươi lần này lại có thể đạt được thành tích tốt.” Đinh trưởng lão nói với Thẩm Tường. Ông ta đối với Thẩm Tường không đến mức hận thấu xương như Vương Quyền, ấn tượng để lại cũng khá tốt.

Thẩm Tường gật đầu, bước vào cánh cửa đó, trước mắt tối sầm lại, rồi y liền đến một thế giới u ám. Nơi đây tràn ngập một luồng tử khí vô cùng nồng đậm, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là thực vật bên trong lại tràn đầy sinh cơ bừng bừng. Y có thể nhìn thấy rất nhiều cây cối cao lớn sum suê, cùng với một số đóa hoa kỳ lạ màu sẫm. Môi trường nơi đây không tồi tệ như y tưởng tượng.

Nguồn: Sưu tầm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.