Ngạo Thế Đan Thần

Chương 588: Đỗ Yên Dao



Những người xung quanh sẽ xông tới, Thẩm Tường đã sớm đoán trước được.

Mấy thanh đại đao chém xuống, nhưng lại chém hụt, bởi vì những gì bọn họ chém trúng chỉ là một hư ảnh, Thẩm Tường thi triển Thủy Kính Công tránh né, ẩn mình vào không trung.

“Ở phía trên!” Cống Sâm Lương đại hám một tiếng, nhưng tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy một chưởng thủ kim sắc cực lớn tựa như một ngọn núi nhỏ mà đè xuống, áp lực cùng xung kích theo đó hạ xuống, luồng khí ba kia nghiền nát gạch đá trên mặt đất thành phấn mạt, mà mấy tên đại hán kia càng giống như đang chịu đựng lực lượng vạn cân, không khỏi ngã sấp trên mặt đất.

Một tiếng “Ầm” vang vọng, mặt đất run lên, mấy tên đại hán kia còn chưa kịp phát ra tiếng kêu la, đã bị chưởng thủ do chân khí kim sắc ngưng tụ thành ép thành thịt nát, lún sâu dưới bùn đất.

“Kẻ nào muốn giết ta, ta thường sẽ không để hắn sống!” Thẩm Tường phất tay, liệt hỏa hừng hực bùng lên trên mặt đất, thiêu đốt những thi thể kia.

“Hừ, đừng tưởng mình có chút thực lực thì liền diễu võ giương oai, ta nói cho ngươi biết, đây là Thành chủ phủ, ngươi bây giờ đã cắm cánh khó thoát rồi!” Cống Sâm Lương chỉ nhìn có vẻ hơi chật vật, nhưng lại không bị thương.

Vừa nói, hắn một bước đã bước đến trước mặt Thẩm Tường, quyền chưởng bay múa, kình phong mang theo điện, trong nháy mắt vô số quyền chưởng ảo ảnh xuất hiện, thiêu đốt liệt diễm hừng hực, mang theo lực lượng lôi điện cuồng nộ, công kích tới tấp như mưa bão về phía Thẩm Tường.

Cống Sâm Lương này dùng đủ lực lượng, cú công kích đột ngột này, như thủy triều lôi hỏa, trong nháy mắt cuốn tới Thẩm Tường, Thẩm Tường cũng không ngờ, công kích của Cống Sâm Lương lại bá đạo như thế, hắn phản ứng chỉ chậm một chút xíu, nhưng thượng thân vẫn bị đánh trúng hơn mười quyền.

Luồng kình khí do lực lượng cường hãn hình thành, xuyên thấu thân thể Thẩm Tường, đánh lên một bức tường đá phía sau, đánh nát thành phấn vụn, mà lúc này khí tức và động tĩnh bùng nổ ở đây, trong Thành chủ phủ yên tĩnh này, có thể xem là cực lớn, không kinh động người khác là không thể.

“Tất cả dừng tay cho ta!” Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, đây là thanh âm của Đỗ Yên Dao.

Nhưng Cống Sâm Lương kia lại hình như không nghe thấy, trên nắm đấm lượn lờ tia tia điện mang, hỏa diễm cuồng dũng tuôn ra, một cánh tay hơi bành trướng, lượng lớn Chân khí đều ngưng tụ trên cánh tay.

Cống Sâm Lương mãnh hám một tiếng, tựa như phi tiễn bắn về phía Thẩm Tường, cú đấm ẩn chứa lực lượng vô cùng cường liệt kia, va chạm vào không khí, kích khởi chân chính khí bạo, phảng phất không gian cũng phải nứt ra.

Khi nắm đấm đến trước mắt, chỉ thấy Thẩm Tường vươn tay chộp một cái, quyền đầu da hổ lượn lờ Càn Khôn Chân khí, phóng thích ra lực lượng cường đại, khi gắt gao kẹp chặt nắm đấm của Cống Sâm Lương, đã hóa giải lực lượng cuồng bạo trên nắm đấm kia, nhưng Thẩm Tường vẫn bị nắm đấm kia đẩy lùi mấy chục bước.

Cống Sâm Lương lập tức sắc mặt đại biến, hắn không ngờ thực lực của Thẩm Tường lại cường hãn như thế, chỉ một cú nắm như vậy đã ngăn cản được một quyền mạnh mẽ của hắn, phải biết rằng nếu là võ giả đồng Tu vi với hắn, ít nhất cũng phải trọng thương.

“Đi chết đi!” Thẩm Tường sắc mặt trầm xuống, trong đôi mắt lóe lên sát cơ nồng đậm, mạnh mẽ siết một cái, bóp nát nắm đấm của Cống Sâm Lương thành phấn vụn.

Cống Sâm Lương phát ra một tiếng kêu la thê lương: “Cứu ta!”

“Không ai cứu được ngươi đâu!” Thẩm Tường giận dữ hét lên, Long lực lập tức tuôn trào, chưởng thủ lượn lờ Long lực hùng hồn, chấn động không khí, mạnh mẽ đánh vào ngực Cống Sâm Lương, đồng thời lực lượng chấn động bạo dũng, vang lên mười tiếng giòn tan “Rắc rắc rắc rắc…”, xuyên thấu tận trời xanh.

Chấn Thiên Chưởng do Long lực thôi phát hóa thành Giáng Ma Kình tầng mười, uy lực khủng bố, sau khi đánh vào người Cống Sâm Lương, chỉ thấy phần lưng của Cống Sâm Lương đột nhiên nứt toác, huyết vụ phun trào.

“Thủ hạ lưu tình!” Đỗ Yên Dao thấy là Thẩm Tường, vội vàng quát lên.

Nhưng Thẩm Tường lại không hề để ý, liên tiếp xuất ra một loạt chưởng pháp về phía Cống Sâm Lương trọng thương nửa chết, mỗi chưởng đều mang theo lực lượng chấn động cuồng bạo và những tiếng giòn tan liên tiếp tựa sấm sét vang trời, vô tình mà hung tàn oanh kích vào thân thể Cống Sâm Lương, chỉ trong chớp mắt, thân thể Cống Sâm Lương đã biến thành một bãi bùn nhão.

Thời gian rất ngắn ngủi, nhưng lại khiến những người vừa mới chạy tới cảm thấy da đầu tê dại, chấn động mà lại sợ hãi, Nhị Thành chủ bình thường trong mắt bọn họ cao cao tại thượng, hoành hành bá đạo, cứ thế mà chết, hơn nữa còn chết thảm như thế!

Vì Đỗ Yên Dao ở đây, những người khác cũng yên lặng chờ đợi nàng hạ lệnh bắt giữ Thẩm Tường, nhưng trong lòng bọn họ đều vô cùng không muốn cùng nam tử thần bí lại đáng sợ trước mắt này chiến đấu, bọn họ không muốn chết thảm giống như Cống Sâm Lương.

Đỗ Yên Dao khẽ bay xuống, đứng trước mặt Thẩm Tường, nàng vẫn mặc một thân hắc quần, khiến cả người nàng toát ra một loại mỹ lệ kỳ dị, đồng thời lại không mất đi khí chất cao quý, nàng có một gương mặt trái xoan, thành thục mà mỹ lệ, nhưng gương mặt xinh đẹp này lại tựa như trời sinh sẽ không biết cười, tuy vô cùng mỹ lệ, nhưng Thẩm Tường lại không thể liên tưởng ra bộ dáng nàng cười.

“Chuyện này là sao?” Đỗ Yên Dao nhàn nhạt lướt qua Cống Sâm Lương không còn ra hình người, người chết tuy là Nhị Thành chủ, nhưng trong mắt nàng thì cùng với cái chết của một con kiến không có gì khác biệt, có thể thấy được, bình thường Cống Sâm Lương có địa vị như thế nào trong mắt nàng.

Đỗ Yên Dao vừa xuất hiện, Thẩm Tường liền nhìn chằm chằm nàng, không chút cố kỵ mà nhìn gương mặt trái xoan lạnh lùng mà làm người ta mê mẩn kia, ngày xưa khi hắn nhìn nữ nhân, xem xong khuôn mặt, ít nhiều gì cũng sẽ quét nhìn thân hình một chút, ước chừng kích cỡ, nhưng dung nhan Đỗ Yên Dao lại vô cùng hấp dẫn người khác, khiến người ta nhịn không được nhìn thêm vài lần.

“Hắn mời ta tới, muốn giết ta, ta vì tự bảo vệ mình đành phải hoàn thủ.” Thẩm Tường như thật đáp, bây giờ Chân khí trong cơ thể hắn đang ngưng tụ tại tứ chi, chuẩn bị tùy thời xuất thủ, hắn sẽ không vì đối phương là một nữ tử mê người mà thả lỏng cảnh giác.

Đỗ Yên Dao cũng một mực nhìn chằm chằm mặt Thẩm Tường, hai người cứ thế đối mắt, cũng không nói chuyện, nhưng trên người bọn họ lại phóng thích ra một loại khí thế vô hình, khiến những người xung quanh không dám tới gần.

“Ngươi rốt cuộc là người nào?” Đỗ Yên Dao ngữ khí trở nên hòa hoãn hơn một chút, hỏi.

“Ta chỉ là ở trong thâm sơn ở chán rồi, đi ra ngoài dạo chơi một chút, không ngờ lại gặp phải nhiều chuyện không thuận lợi như vậy,唉!” Thẩm Tường lắc đầu thở dài: “Nếu ngươi muốn bắt ta thì cứ ra tay đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, muốn bắt ta không dễ đâu.”

“Ngươi đi đi!” Đỗ Yên Dao nói xong, nói với tên đại hán: “Đưa hắn ra ngoài, ân oán giữa ta và hắn không cần người khác nhúng tay, nếu không chính là đối đầu với Đỗ Yên Dao ta!”

Thanh âm tràn đầy uy thế, chấn nhiếp những người muốn lấy lòng Đỗ Yên Dao, tư tự động thủ với Thẩm Tường, nghe được phen lời này, bọn họ sau này cũng không dám xuất thủ với Thẩm Tường, huống chi bọn họ cũng không có thực lực đó, nếu không, hạ tràng của bọn họ sẽ giống như Cống Sâm Lương.

Thẩm Tường đi ra khỏi Thành chủ phủ, khẽ thở phào một hơi, Đỗ Yên Dao kia còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng của hắn, lần trước nhìn tuy nàng bị bao vây, nhưng Thẩm Tường lại vẫn chưa nhìn thấy thực lực chân chính của nàng, hơn nữa thần thái nàng lúc nãy, cứ như thể tất cả mọi người xung quanh đều là tồn tại như con kiến hôi.

“Nữ nhân này xuất thân quá tôn quý, quyết định tính cách của nàng, lại còn thiếu mài giũa, nếu như bớt đi một chút nhuệ khí, không sắc bén lộ liễu như thế, vậy thì khẳng định không tệ!” Tô Mị Dao hì hì cười nói: “Tiểu phôi đản, có phải đối với người ta có hứng thú rồi không?”

Thẩm Tường bĩu môi nói: “So thân phận tôn quý, Mị Dao tỷ và U U tỷ liền bỏ xa nàng mười con phố, nàng tính là gì chứ? Huống chi bản đại gia còn có Tiểu Khứ Long, Hoàng Long cao quý làm bằng hữu của ta, chẳng phải chỉ là cháu gái của một Đan Tiên thôi sao? Lão tử sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Đan Tiên.”

“Chính là vậy đó, Mị Dao tỷ hiện tại chính là bị ngươi tên tiểu phôi đản này cưa đổ rồi, bên cạnh ngươi lại có Liễu Mộng Nhi nữ hoàng này và Tiết Tiên Tiên tiểu tiên nữ xinh đẹp này… cháu gái của Đan Tiên này tính là cái rắm gì chứ.” Long Tuyết Di nghe thấy Thẩm Tường khen ngợi nàng, lập tức vui vẻ ra mặt.

Nguồn: Sưu tầm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.