Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 137



Sẵn sàng

Ba người không dám chậm trễ, lập tức trèo lên, ôm chặt thân rắn.

Tả Thần ở phía trước, Tùy Thất ngồi giữa, Thẩm Úc ở cuối cùng.

Sau khi xác nhận ba người đã ngồi vững, Tùy Thất cao giọng nói: “Hành Tuyết,

chúng tôi sẵn sàng rồi”

Mãng xà khổng lồ nghe tiếng chuyển động, như một tia chớp trắng, lướt đi vun

vút giữa đám cỏ dại úa vàng.

Tùy Thất vùi đầu vào giữa lớp vảy chỉ cảm nhận được từng cơn gió rít qua tai,

chẳng mấy chốc, mãng xà trắng đang nhanh chóng lướt đi đã dừng lại.

“Đến rồi, ở ngay trong hang động phía trước”

Ba người nhẹ nhàng trèo xuống thân rắn.

Tùy Thất vừa đứng thẳng người, đã nghe Lâm Hành Tuyết thấp giọng nói: “Tôi

không thể ở bên ngoài quá lâu, về trước đây”

Cô vừa định mở miệng ngăn cản, bên cạnh lại truyền đến tiếng nôn ọe vang lên

từng đợt.

“Ọe~ ọe~”

Mặt nạ dưỡng khí của Thẩm Úc bị kéo xuống cằm, cậu ta cúi gập người nôn

khan một lúc: “Ngại quá, tôi không biết mình bị say rắn”

Lâm Hành Tuyết: “…”

Thấy đối phương lại sắp nhanh chóng trườn đi, Tùy Thất vội nói: “Khoan đã”

Mãng xà trắng chậm rãi xoay người lại, giá trị dị hóa cao đến 97 trên đỉnh đầu

bắt mắt lạ thường.

Tùy Thất không khỏi nhớ lại câu nói kia của Đằng Tam: “Người thú dạng rắn thì

vảy trở nên trắng bệch, toàn thân đau đớn không chịu nổi”

Cô lấy roi ngắn từ trong Kho Hàng Tùy Thân đưa cho Tả Thần: “Anh Thần, anh

đi tìm Muội Bảo trước đi, tôi và cậu Thẩm tiêm cho Hành Tuyết một mũi sẽ đến

ngay”

“Được” Tả Thần nhận lấy roi ngắn, chạy nhanh về phía hang động phía trước.

Tùy Thất cầm hai ống thuốc tiêm tối ưu hóa gen chuyên dụng cho người thú

dạng rắn, giải thích với Lâm Hành Tuyết: “Đây là thuốc tiêm tối ưu hóa gen, có

thể giúp cô dễ chịu hơn”

Lâm Hành Tuyết biến trở về dáng vẻ thiếu nữ mảnh khảnh, cô ấy cụp mắt nhìn

chăm chú ống thuốc tiêm trong tay cô: “Tiêm cái này, có thể giúp tôi không

đau nữa không?”

“Người cô, thường xuyên đau sao?” Tùy Thất nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hành Tuyết gật đầu: “Mỗi ngày mỗi đêm, từng giờ từng khắc”

Mái tóc đẹp dài đến mắt cá chân của cô ấy, từ vai trở xuống đã hoàn toàn biến

thành màu trắng, phần tóc đen như mực ngày càng ít đi vì bị xâm thực.

Hốc mắt Tùy Thất đột nhiên chua xót, cô nhắm mắt lại, nói: “Tiêm xong sẽ

không đau nữa”

Cô tiện tay lau khóe mắt, giới thiệu Thẩm Úc với cô ấy: “Đây là đồng đội mà tôi

rất tin tưởng, Thẩm Úc”

“Cậu ấy có chứng chỉ hộ lý, kỹ thuật tiêm rất tốt, để cậu ấy tiêm giúp cô, được

không?”

Lâm Hành Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Tùy Thất bước tới nắm lấy tay cô ấy, Thẩm Úc cầm lấy hai ống thuốc tiêm, vừa

nhanh vừa vững hoàn thành tiêm vào.

“Cảm ơn” Lâm Hành Tuyết thấp giọng nói.

“Không cần khách sáo” Thẩm Úc lùi lại bên cạnh Tùy Thất.

Giá trị dị hóa 97 trên đầu Lâm Hành Tuyết bắt đầu giảm xuống.

Tùy Thất thở phào nhẹ nhõm: “Mấy ngày nữa tôi đến nhà tìm cô, lúc đó nhất

định sẽ mang quà cho cô, đi đây”

Cô vẫy tay với Lâm Hành Tuyết, cùng Thẩm Úc nhanh chóng chạy về phía hang

động.

cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-137.html]

Lâm Hành Tuyết đứng tại chỗ, cẩn thận cảm nhận cảm giác lúc này.

Cơn đau buốt thấu xương, thấm vào từng tấc da thịt, đau đến mức chỉ thở thôi

cũng như bị lăng trì hành hạ cứ thế tan đi, rút xuống như thủy triều.

Cô ấy như được tái sinh.

Từng giọt nước mắt lăn dài từ hốc mắt, Lâm Hành Tuyết tiếp tục cúi đầu, lặng

lẽ để nước mắt chảy đầy mặt.

Hồi lâu sau mới hóa thành dạng rắn rời đi.

Hai người Tùy Thất và Thẩm Úc vừa chạy đến cửa hang, đã nghe thấy tiếng

chửi bới hung hăng truyền đến từ bên trong.

“Tao thật sự chịu mày đấy, đã bảo đừng có dùng đuôi bắt người lung tung từ

sớm rồi, mày lại không nghe!”

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow

Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên

“Không nghe thì thôi đi, vừa bắt một cái đã bắt trúng Lâu Muội Bảo có sức

chiến đấu cao ngất trời!”

“Lâu Muội Bảo là bảo bối của đội Trốn Khỏi đấy, mày có bệnh không, đuôi

không nghe lời thì đừng có dùng, ngoan ngoãn làm người không được sao?”

“Không đúng, đến cả hình người hoàn chỉnh mày còn không biến lại được,

cũng không thể coi là người nữa”

“Chịu thật, bây giờ bọn này bị đánh thành dạng nửa sống nửa chết, mày vừa

lòng chưa, nói chuyện đi?”

Giọng nói có chút cạn lời của Tả Thần vang lên: “Hắn ta bị đánh ngất rồi, anh

chửi hắn thì có tác dụng gì?”

“Đúng vậy” Giọng nói lanh lảnh của Muội Bảo vang lên: “Anh ta cũng có nghe

thấy đâu”

Người kia hùng hồn đáp: “Thì phải tranh thủ lúc hắn ngất mới chửi đấy, hắn

tỉnh rồi, tôi chửi không lại hắn”

Tả Thần và Muội Bảo: …

Tùy Thất và Thẩm Úc nấp ở cửa hang nãy giờ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội

thích hợp, nhanh chân bước vào trong hang.

Muội Bảo cầm xẻng công binh trong tay, mũi xẻng tùy ý cắm xuống đất, Tả

Thần cầm roi ngắn, đứng nghiêng che trước người cô nhóc.

Người chơi vừa tức giận mắng mỏ đồng đội hôn mê một trận kia, đang nhắm

mắt dựa vào vách hang điều hòa hơi thở.

Mắt trái hắn ta bầm tím, khóe miệng rách toạc, trên cánh tay phải còn có một

vết roi rướm máu.

Còn đồng đội bên cạnh hắn ta, người đã dùng đuôi cuốn Muội Bảo đi, đã ngất

xỉu trên đất, khuôn mặt đầy máu.

Giá trị dị hóa của đối phương cao tới 82, phần từ eo trở xuống đã hóa thành

đuôi rắn màu vàng đất có vằn.

“Chị Tùy, anh Thẩm!” Muội Bảo vui vẻ gọi hai người một tiếng.

Tùy Thất dang rộng hai tay đi về phía Muội Bảo: “Mau để chị ôm một cái nào”

Thẩm Úc đi sau nửa bước, nhấc chân bước qua đuôi rắn dưới chân.

Cậu ta vừa bước qua được một nửa, gã đàn ông đuôi rắn mặt đầy máu đột

nhiên mở mắt, không có dấu hiệu báo trước bật người dậy, cắn một ngụm vào

cánh tay Thẩm Úc.

Răng nanh thuôn dài sắc bén, cắm sâu vào da thịt.

..

“Anh Thẩm!”

Muội Bảo vung xẻng công binh đập vào đuôi rắn.

Tùy Thất lấy gậy chống ra, đập mạnh vào sau gáy đối phương, người nọ đau

đớn buông miệng, trợn trắng mắt ngất đi lần nữa.

Ba người lập tức vây quanh Thẩm Úc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.