Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 14



Sẵn sàng

Lượt theo dõi của cư dân mạng cũng xuất hiện hết đợt này đến đợt khác.

Tùy Thất đặt bát canh cá xuống, ưỡn ngực ngẩng đầu, tao nhã lau đi vết

canh cá dính trên khóe miệng, nở nụ cười hở tám chiếc răng tiêu chuẩn: “Cảm

ơn sự theo dõi và quà tặng của các vị đại gia”

Muội Bảo, Thẩm Úc và Tả Thần: “Cảm ơn sự theo dõi và quà tặng của các vị

đại gia”

Sau khi cảm ơn xong, bốn người ăn ý tắt thông báo nhận thưởng.

99% cư dân mạng không đủ tiền ăn rau tươi: 【Khá lắm, bây giờ tôi cũng là đại

gia trên mạng tinh tế rồi đấy】

Năm phút sau, trước mặt bốn người nở rộ từng chùm pháo hoa ảo: [Chúc

mừng số lượng fan của Đội Trốn Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần vượt quá mười

nghìn, nhận được một cơ hội rút thưởng ‘Vòng Quay Vật Tư Lớn’]

Pháo hoa tan đi, vòng quay ảo hình tròn màu xanh lam dần hiện ra, thân vòng

được chia thành 10 khu vực giải thưởng, mỗi khu vực đều hiển thị ‘???’, không

có loại vật tư cụ thể.

Tùy Thất cảm thấy khá bất ngờ về lần rút thưởng này: “Ban tổ chức cũng khá

nhân văn đấy”

Cô nói xong quay đầu, lại thấy cả ba đồng đội đều cúi đầu uống canh cá,

không hề hứng thú với vòng quay.

“… Vòng quay này có vấn đề?”

Ba người đồng thời gật đầu.

Tùy Thất khiêm tốn mong được giải đáp: “Sao lại thế?”

Tả Thần uống xong canh cá giải đáp thắc mắc cho cô: “Mùa trước cũng có

phần này, nhưng ban tổ chức rất thích chơi người ta, vật tư rút được đều cực

kỳ vô dụng”

“Toàn là mấy thứ linh tinh như dây giày, gậy gỗ, vỏ trái cây còn có thịt thối nữa,

hoàn toàn không… ờm”

Anh ta thấy vẻ mặt cười như không cười của Tùy Thất, khựng lại: “Mấy thứ này

có ích sao?”

Thẩm Úc và Muội Bảo cũng dỏng tai lên nghe.

Cô dừng lại từ tốn giải thích: “Dây giày và gậy gỗ kết hợp lại, có thể đánh lấy

lửa, vỏ trái cây khô là nhiên liệu rất tốt, còn thịt thối, thì dùng làm mồi câu cá

rất tốt”

Tả Thần lập tức đổi giọng: “Xem ra không trách ban tổ chức được, là do năng

lực của người chơi mùa trước không đủ”

Thẩm Úc đầy ẩn ý liếc anh ta một cái: “Khuyên anh cẩn thận lời nói”

Đồng đội tán thành.

Tùy Thất đưa tay quay một cái, vòng quay bắt đầu xoay tròn với tốc độ chóng

mặt, lúc từ từ dừng lại, bốn người đều nín thở.

【Chúc mừng Đội Trốn Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần, nhận được Áo Mưa Tinh

Ngự x 4.】

【Người chơi mặc áo mưa này vào những ngày mưa và tuyết rơi, tốc độ giảm

giá trị sinh mệnh có thể chậm lại 20%】

Vòng quay dần tan biến, áo mưa có kiểu dáng quy định màu trắng bạc xuất

hiện trước mặt bốn người.

Tùy Thất nhận lấy áo mưa: “Không tệ lắm”

Là màu cô thích.

cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-14.html]

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow

Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên

Muội Bảo ôm chiếc áo mưa lấp lánh ánh sáng yêu thích không buông tay: “Đẹp

quá, chị Tùy may mắn thật”

Khóe miệng Thẩm Úc cũng cong lên, nở nụ cười khe khẽ.

Tả Thần kinh ngạc trước vận may của cô: “Vẫn là chị Tùy đỉnh”

Anh ta lại nói: “Những người chơi không tìm được nơi trú ẩn kia, chắc là rất cần

một chiếc áo mưa”

“Áo mưa cũng không cứu được bọn họ đâu” Tùy Thất nghe tiếng gió gào thét,

khẽ nói: “Hẳn là nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống âm độ rồi, những người

chơi không tìm được lửa và nơi trú ẩn, nhiệt độ cơ thể cốt lõi sẽ liên tục giảm

xuống”

“Trong cơn bão này, không đến một giờ bọn họ cũng sẽ bất tỉnh vì mất nhiệt,

ngày mai số người chơi bị loại sẽ không ít đâu”

Lớp da của Hắc Trần Thú ở cửa hang động bị gió thổi rung lắc, bầu trời đen kịt

lúc ẩn lúc hiện bên ngoài, tựa như con quái vật khổng lồ hung dữ.

Muội Bảo ôm con thỏ bông đã bị moi hết bông, nép sát vào Tùy Thất.

Thẩm Úc dựa vào vách đá, tay phải đặt lên chỗ nối giữa chân giả sinh học và

đùi, vô thức xoa bóp. Mỗi khi trời mưa, chỗ chân bị cụt luôn nhức mỏi khó

chịu.

Cậu ta cụp mắt nhìn đống lửa sáng rực: “Tinh cầu Vân Đô của chúng tôi cũng

thường xuyên mưa, trong cơn bão như thế này, ngay cả nửa tiếng, tôi cũng

không chống đỡ nổi”

Tả Thần ngả người ra sau, giọng nói mang theo mấy phần lười biếng cười cợt:

“Vẫn là cậu lợi hại, loại người hạ đường huyết như tôi, nhiều nhất cũng chỉ trụ

được mười phút thôi”

Thẩm Úc cười khẽ hai tiếng, cảm nhận được hơi lạnh tràn vào từ cửa hang, lấy

ra tấm chăn lông dành cho bốn người, mở ra.

Tả Thần ở gần cậu ta nhất chui vào trước tiên, Tùy Thất ôm Muội Bảo theo sát

phía sau, bốn người chen chúc sát vào nhau, lưng dựa vào vách đá, trên người

đắp tấm chăn dày, trước mặt là ánh lửa ấm áp.

Nửa khuôn mặt Tùy Thất vùi vào chăn, híp mắt thở dài: “Thoải mái”

Tả Thần nép sát vào Thẩm Úc: “Em trai Thẩm, tấm chăn này của cậu là công

thần tối nay đấy”

Cả người Muội Bảo nép vào ngực Tùy Thất: “Thật sự rất ấm áp, hi hi”

Thẩm Úc khẽ xoa cái đầu tròn xoe của cô bé, vào giao diện quang não lướt lên

lướt xuống: “Không biết có ai đổi sữa không, Muội Bảo nhỏ như vậy, phải bổ

sung thêm dinh dưỡng”

Tùy Thất đang nhéo khuôn mặt bầu bĩnh co dãn của Muội Bảo, nghe Thẩm Úc

nói thì sửng sốt: “Sữa ở đâu vậy? Đổi thế nào?”

Thẩm Úc sững sờ, đưa giao diện quang não qua: “Ở trung tâm giao dịch của

người chơi”

Cô nhìn mấy dòng thông tin trao đổi ít ỏi trên đó, hơi nhíu mày: “Bên ngoài

mưa lớn như vậy, sau khi giao dịch hoàn thành, làm sao lấy được vật tư của

mình?”

Mí mắt Tả Thần sắp sụp xuống, anh ta trầm giọng cười: “Chị Tùy của chúng ta

là cao thủ sinh tồn, nhưng lại là gà mờ công nghệ”

“Hai bên giao dịch dùng quang não quét vật tư muốn trao đổi là có thể hoàn

thành dịch chuyển tức thời” Thẩm Úc thấp giọng đáp.

“Nhưng trong trò chơi có giới hạn, mỗi ngày mỗi đội chỉ có ba cơ hội giao dịch”

“Vậy các cậu mua sắm trên Tinh Võng, chẳng phải chỉ một giây là đã nhận

được hàng rồi sao?”

“Gần như vậy, bây giờ công nghệ dịch chuyển tức thời Quang Liên đã rất tiên

tiến rồi” Thẩm Úc thành thật nói: “Nếu gửi hàng trong cùng một tinh cầu,

chậm nhất là một phút sẽ giao đến, còn ngoài tinh cầu thì phải một giờ mới

nhận được”

Mẹ nó, quá tiên tiến rồi, Tùy Thất ghen tị chết đi được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.