Hơn nữa đám sương mù dày đặc màu xanh đen đáng ngại này còn đang mang
theo khí thế áp đảo, chậm rãi di chuyển về phía bọn họ.
Muội Bảo nắm chặt tay Tùy Thất: “Chị Tùy, là sương độc”
Tả Thần chống nắm đấm lên trán: “Cái gì không đến, hết lần này đến lần khác
lại nhằm đúng thứ này mà đến”
Thẩm Úc giải thích cho Tùy Thất đang mặt mày nghi ngờ: “Ngày thứ mười bốn
của trò chơi, sương độc giáng xuống, khu vực hoạt động an toàn bắt đầu thu
hẹp, người chơi chỉ có thể sinh tồn trong những khu vực chưa bị sương độc
bao phủ”
Cậu ta nhíu chặt mày: “Đây là cơ chế trò chơi đã có từ mùa trước, không ngờ
mùa này vẫn giữ lại”
Tả Thần nhìn đám sương độc sẽ nhấn chìm bọn họ trong vòng mười giây nữa,
giọng điệu trầm thấp: “Tốc độ di chuyển của sương độc rất nhanh, một khi bị
nó chạm vào, dù giá trị sinh mệnh cao đến đâu cũng sẽ lập tức giảm xuống
còn 5, bị động bị loại”
Tùy Thất nghe đến đây, sắc mặt ngược lại trở nên thả lỏng: “Biết là thứ gì thì
dễ xử lý rồi”
Bốn người bọn họ chỉ hai chân thôi thì không chạy lại sương độc, nhưng Tinh
Nhung Thú đứng đầu Tinh cầu Tuyết Vực thì có thể.
Cô lấy dây thừng ra, nhanh chóng buộc bốn người lại với nhau, quay đầu nói
với Méo Bự: “Dùng tốc độ nhanh nhất đưa bọn ta leo lên đỉnh vách đá, cho mi
ăn thịt no căng”
Méo Bự kêu “méoo” một tiếng, hơi cúi người xuống.
Lúc này sương độc đã cách bọn họ chưa đến ba mét.
Tùy Thất dẫn theo đồng đội nhanh chóng ngồi lên tấm lưng dày dặn của Méo
Bự: “Cúi thấp người, ôm chặt Méo Bự”
Móng trước của mèo lớn cắm chặt vào khe đá ở cửa hang, hai chân sau dùng
sức đạp một cái, lập tức nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa hang.
Khoảnh khắc Méo Bự bay lên không trung, cảm giác mất trọng lực nghiêm
trọng đột nhiên ập đến, dưới chân là vực thẳm vạn trượng, Tùy Thất không
dám lơ là chút nào.
Rất nhanh, cảm giác mất trọng lực đã biến mất, Méo Bự nhanh nhẹn cõng bốn
người leo lên đỉnh vách đá dựng đứng, sương độc màu xanh đen đúng lúc quét
qua đuôi mèo lớn.
Tùy Thất vùi mặt vào bộ lông dày của Méo Bự, bình tĩnh nói: “Méo Bự đừng
dừng lại, tiếp tục chạy”
Con thú khổng lồ trắng muốt nhanh chóng chạy về hướng ngược lại với sương
độc.
Cứ thế phi nước đại trên cánh đồng tuyết mênh mông suốt nửa tiếng, đám
sương độc màu xanh đen nguy hiểm đã bị bỏ lại phía sau rất xa, Méo Bự cảm
thấy đói bụng mới từ từ dừng lại.
Bốn người đội Trốn Khỏi sắp bị đông cứng thành que kem rất mượt trượt
xuống khỏi lưng Méo Bự, ngã chúi đầu vào nền tuyết một lúc lâu, mới dìu nhau
đứng dậy, run rẩy phủi tuyết, lấy củi, lấy than, nhóm lửa.
Trước tiên Tùy Thất hâm nóng hai con gà nướng và ba miếng sườn heo lớn cho
Méo Bự, mèo lớn ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy tới, hai mắt lấp lánh chờ ăn
cơm.
Tám bàn tay nắn tới bóp lui trên người nó.
Tùy Thất gỡ xương gà ra, bỏ hết thịt vào thố cơm chuyên dụng của Méo Bự:
“Cục cưng ngoan, hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ có mi”
Méo Bự khò khè ăn không ngẩng đầu lên.
Tả Thần nhìn nước trong nồi dần nổi bọt, nói: “Chị Tùy, chúng ta ăn cái gì có
nước canh, để làm ấm người đi”
cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-38.html]
“Được” Tùy Thất suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì ăn mì bò”
Thịt bò đã thái sẵn từ sáng, mì là mì khô có sẵn, bỏ thêm chút rau ăn kèm, tô
mì bò thơm nức mũi nhanh chóng ra lò.
Bốn người không dám ngồi xuống đất, thật sự rất lạnh mông, bọn họ chỉ có thể
ngồi xổm bên đống lửa, giải quyết bữa trưa nóng hổi giữa tuyết trời giá rét.
Ba người Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo phụ trách rửa bát đĩa.
Méo Bự ăn no rồi chạy nhảy nô đùa trong tuyết, Tùy Thất thì đứng trên một
khối nham thạch bằng phẳng, quan sát đám sương độc màu xanh đen lúc ẩn
lúc hiện ở phía xa.
Ba đồng đội của cô vừa nướng mấy chiếc khẩu trang bị đông cứng trên lửa,
vừa nhỏ giọng thì thầm nói chuyện.
Tả Thần: “Vẻ mặt của chị Tùy trông có hơi nghiêm túc rồi, chị ấy đang nghĩ gì
vậy?”
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow
Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên
Thẩm Úc: “Chúng ta đã mất đi nơi trú ẩn, sau này nên đi đâu về đâu?”
Muội Bảo: “Sương độc PK nhóm bốn người đội Trốn Khỏi, rốt cuộc ai thắng ai
thua?”
“Bạn nhỏ Lâu Muội Bảo, suy nghĩ này của em rất nguy hiểm đấy” Thẩm Úc
chấm nhẹ vào mũi cô nhóc nói.
Tả Thần trực tiếp búng vào trán cô nhóc một cái.
Thật ra, Tùy Thất đang nghĩ: “Kiếp trước điều khiển nhân vật game chạy trốn
sương độc, kiếp này tự mình chạy trốn sương độc, đúng là càng sống càng thú
vị”
“Hình dạng của đám sương độc này ngang ngửa với độc dược mà phù thủy
trên TV làm ra, không biết cái nào mạnh hơn nhỉ?”
“Dáng vẻ tràn đầy sức sống của Méo Bự trong tuyết, cũng khá thích hợp để
kéo xe trượt tuyết đấy”
Giữa không gian tĩnh lặng, đột nhiên từng tiếng “méoo” phấn khích truyền đến,
dòng suy nghĩ miên man của Tùy Thất bị cắt đứt, cô nhìn theo hướng phát ra
tiếng kêu.
Không biết từ lúc nào, trước mặt Méo Bự đã xuất hiện thêm một Méo Hai, xa
quê gặp cố thú*, hai con mèo lớn đuổi nhau nô đùa trong tuyết.
*Câu gốc là “tha hương gặp cố nhân”, nhưng vì là hai con mèo gặp nhau nên
mình để là xa quê gặp cố thú.
Chơi đùa một hồi, Méo Bự dẫn Méo Hai chạy đến bên cạnh Tùy Thất, còn
phanh gấp một cái, hất đầy tuyết vào mặt cô.
“!”
Tuyết vụn theo cổ áo chui vào, lạnh đến mức khiến cô rùng mình một cái.
Khó khăn lắm mới phủi sạch tuyết trên người xuống, vừa đứng vững thì nghe
thấy tiếng kêu ùng ục vang trời trong bụng bạn mới của Méo Bự, hệt như đang
hát giao hưởng.
“Méoo~” Méo Bự nũng nịu, không ngừng cọ vào người cô, Méo Hai thấy vậy
cũng lao tới cọ theo.
“Cọ đầy tuyết lên người ta rồi” Tùy Thất từ chối sự đụng chạm làm nũng của
hai con mèo lớn, đi về phía đống lửa, hai con mèo nhắm mắt theo sát gót cô.
Ba người đứng phía sau thấy toàn bộ quá trình đều mỉm cười.