Đợi đến khi hai người hoàn toàn hồi phục, Tùy Thất lấy ra mấy bộ quần áo
sạch và hai đôi giày chiến thuật đưa qua.
“Áo khoác lông vũ chỉ còn một chiếc thôi”
Còn là chiếc áo mà Thẩm Úc đã thay ra khi bị thương ở tay lúc trước.
“Cảm ơn” Tống Diễn vươn cánh tay trần trụi ra khỏi chăn nhận lấy quần áo,
sau đó nhanh chóng rụt lại.
“Áo khoác lông vũ để Tiểu Dữ mặc đi, tôi chịu lạnh được, mặc áo khoác gió là
được”
“Được, vậy bên trong anh mặc dày thêm một chút”
Sau khi dặn dò xong, Tùy Thất dắt Muội Bảo ra khỏi lều, Tả Thần và Thẩm Úc
cũng đi theo bọn họ ra ngoài.
Bốn người đứng sóng vai trên tảng băng trôi, cách mặt hồ xanh thẳm, xa xăm
nhìn về phía những người chơi đã đến khu vực an toàn ở đối diện.
Muội Bảo ngơ ngác gãi đầu: “Chị Tùy, sao chúng ta lại ra ngoài vậy?”
Tùy Thất hạ giọng nói: “Anh Diễn và anh Tiểu Dữ của em ngại đấy, chúng ta ở
trong đó, hai người họ không dám thay quần áo”
“Ồ~” Muội Bảo cái hiểu cái không gật đầu.
Tả Thần cười búng trán Muội Bảo một cái.
Không lâu sau, Tống Diễn và Tống Dữ mặc quần áo xong cũng đi ra.
Tống Diễn trả lại áo mưa Tinh Ngự cho Tùy Thất, rồi dùng nắm tay lần lượt
đấm nhẹ vào bốn người đội Trốn Khỏi: “Lại nợ mọi người thêm lần nữa”
Tống Dữ buông bàn tay đang nắm tay Tống Diễn ra, cúi người thật sâu trước
bốn người Tùy Thất.
“Ê ê ê, đừng”
Tám bàn tay đang định vươn ra đỡ hai anh em dậy, chỉ nghe “rắc” một tiếng,
tảng băng trôi dưới chân bọn họ nứt ra.
“Lại nữa à?” Tả Thần thấp giọng mắng chửi: “Sao mãi không hết thế”
Đám người chen chúc thành một vòng tròn, nơm nớp lo sợ lùi về phía mặt
băng vẫn còn nguyên vẹn.
Lớp băng kiên cố vỡ vụn từng tầng, chỉ còn lại tảng băng trôi nho nhỏ mà mấy
người đang đứng chòng chành trôi nổi, như thể sẽ chìm xuống bất cứ lúc nào.
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow
Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên
Nước hồ lạnh lẽo tràn lên mu bàn chân, tâm trạng Tả Thần suy sụp: “Chết tiệt,
nếu toàn đội chúng ta bị loại vào ngày cuối cùng, tôi thật sự sẽ phát điên mất!”
Thẩm Úc vốn luôn bình tĩnh cũng không khá hơn là bao: “Lúc phát điên thì nhớ
rủ tôi theo”
“Đừng hoảng” Tùy Thất bình tĩnh chỉ vào một tảng băng trôi cách đó năm mét:
“Anh Thần, ném phi trảo của anh ra móc lấy tảng băng đó”
Có việc để làm, Tả Thần ngừng la hét, phi trảo trong tay chính xác cắm vào
tảng băng trôi mà Tùy Thất chỉ.
Đúng lúc bọn họ đang từ từ di chuyển sang tảng băng trôi khác, một chiếc
thuyền cao su màu đen lặng lẽ trôi đến bên cạnh bọn họ.
Chiếc thuyền cao su giản dị như được dát vàng.
Sáu người nhanh chóng ngồi vào thuyền cao su, Tùy Thất nhìn theo sợi dây
thừng móc trên vòng ở mũi thuyền: “Là vị ân nhân nào cứu mạng chúng ta
vậy?”
Liên Quyết đang nắm lấy đầu dây bên kia thản nhiên ngước mắt nhìn qua, vẫn
là đôi mắt màu xanh xám quen thuộc, nhưng so với lần đầu tiên gặp mặt, vẻ xa
cách và thờ ơ trong đó đã vơi đi không ít.
Liên Quyết dễ dàng kéo sáu người bọn họ lên mặt băng kiên cố.
Tùy Thất nhảy xuống thuyền cao su, hai tay làm hình trái tim trên đầu: “Yêu
anh lắm, cảm ơn”
Tả Thần làm hình trái tim: “Yêu anh lắm, cảm ơn”
cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-50.html]
Thẩm Úc làm hình trái tim: “Yêu anh lắm, cảm ơn”
Muội Bảo làm hình trái tim: “Yêu anh lắm, cảm ơn”
Tống Diễn ôm Tống Dữ, lạnh lùng nói một tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn thì không cần,” Liên Quyết nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Tối nay cho
chúng tôi ở lại trong lều”
Bùi Dực kinh ngạc nhìn đội trưởng nhà mình: “Anh Liên, sao anh lại lén lút
trưởng thành sau lưng bọn em vậy”
Mấy người Tả Thần ăn ý nhìn Tùy Thất, chờ cô quyết định.
Tùy Thất chân thành cười nói: “Yêu cầu của ân nhân, sao có thể từ chối được
chứ”
Tối hôm đó, bốn người đội Săn Lùng Hoang Dã thành công vào ở trong lều.
Liên Quyết trả lại thẻ của đội Trốn Khỏi cho chủ cũ, lại nhận thêm một tràng
cảm ơn điên cuồng.
Bốn người nhanh chóng liên kết lại thẻ lần nữa, ôm thẻ của mình, nâng niu
ngắm nhìn một lúc lâu.
Tùy Thất vui vẻ, vung tay một cái, lấy hết vật tư trong kho ra: “Tối nay ăn thả
ga nào!”
Mười người ngồi quây quần thành một vòng tròn, ăn lẩu cá phiên bản xa xỉ.
Miệng Bùi Dực nhét đầy thức ăn, vừa ăn vừa nghe Tả Thần và Thẩm Úc khoe
khoang tài nấu nướng của Tùy Thất.
Cậu ta phồng má tức giận mắng: “Quá đáng thật đấy, các người có thể ăn ngon
như vậy sao!?”
Nói xong lại ngấu nghiến thêm một mớ thịt: “Tôi phải ăn nhiều một chút, bù
đắp cho trái tim bị tổn thương của mình”
Tân Dặc và Trần Tự bên cạnh thật sự nhìn không nổi.
Sau khi ăn uống no say, Tống Diễn chủ động đề nghị canh gác, những người
còn lại nhân cơ hội xác định lịch trực đêm nay.
Sương độc vẫn đang lan rộng, bọn họ không thể thiếu cảnh giác.
Tống Diễn và Tống Dữ trực ca đầu tiên, Tùy Thất và Muội Bảo trực ca cuối
cùng.
Năm giờ rưỡi sáng, Tùy Thất đúng giờ tỉnh dậy canh gác, thấy Muội Bảo đang
ngủ say, lại không nỡ gọi.
Cô mặc quần áo chỉnh tề, nhẹ tay nhẹ chân chui ra khỏi lều, vừa quay người lại
đã mắt đối mắt với Liên Quyết.
Anh khoanh tay trước ngực ngồi trên thùng gỗ rỗng, đôi chân thon dài tùy ý
duỗi trên mặt băng.
Cô đi đến thùng gỗ bên cạnh Liên Quyết ngồi xuống, cười chào một tiếng: “Đội
trưởng Liên đi ngủ đi, để tôi gác cho”
Liên Quyết thấp giọng nói: “Không buồn ngủ”
“Được rồi”
Hai người không nói gì thêm, lặng lẽ ngắm nhìn sao trời lấp lánh, chờ trời sáng.
..
7 giờ 30 phút sáng, trời vừa hừng đông, mười người ngay ngắn đứng trên mặt
băng.
Mắt không nghiêng ngó, chỉ chăm chăm nhìn đám sương độc màu xanh đen
cách đó hai mét, sương tiến một bước, bọn họ lùi một bước.
Khu vực an toàn dần thu hẹp lại thành một vòng tròn có đường kính chỉ bốn
mét, hàng chục người chơi thành công sống sót đều tập trung lại một chỗ, tất
cả nín thở tập trung nhìn thời gian trên quang não, đợi trò chơi kết thúc.