Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 76



Sẵn sàng

Cô bé vô cùng nhanh nhẹn chui ra khỏi màn, giơ một bàn tay gỗ lên, ngăn cản

hành động định đi ra theo của bốn người Tùy Thất.

“Mọi người cứ ở trong màn đợi em, đừng đi đâu cả, em sẽ quay lại ngay”

Tùy Thất nhìn bóng lưng một mình chiến đấu của cô bé, hai tay ôm tim: “Con

gái của tôi, sao chỉ trong một đêm đã lớn như vậy rồi”

Duby đi đến bên cửa sổ đứng lại, cách một tấm cửa sổ sắp vỡ nát, mặt không

cảm xúc nhìn chằm chằm những con muỗi Cánh Đỏ hung hăng kia.

Ngay khoảnh khắc tấm kính hoàn toàn vỡ nát, hai lòng bàn tay của cô bé áp

sát vào nhau, sau đó đột ngột mở ra hai bên, đập mạnh lên khung cửa sổ.

Một tấm lưới điện lóe lên ánh sáng xanh lam, che kín mít cửa sổ.

Những con muỗi Cánh Đỏ tưởng đã phá được chướng ngại vật bay vào, đều va

phải lưới điện.

Xèo xèo, xẹt xẹt.

Đó là tiếng khi những con muỗi độc chết, là tiếng protein bị đốt cháy ở nhiệt

độ cao.

Bốn người đội Trốn Khỏi: Cảm thấy mình thật vô dụng, nhưng lại rất yên tâm.

Hai cửa sổ còn lại cũng được Duby làm tương tự.

Cô bé phủi những mảnh gỗ bị điện đốt cháy đen trong lòng bàn tay, chậm rãi

ung dung đi về phía màn.

Tả Thần cúi người vén màn lên cho cô bé: “Đại tỷ Duby, mời chị vào”

Duby được mời đến bên giường ngồi xuống.

Thẩm Úc và Muội Bảo một trái một phải đấm vai cho cô bé.

Tả Thần bóp chân cho cô bé.

Tùy Thất lấy dụng cụ ra, mài giũa sửa những vết cháy đen do điện trên lòng

bàn tay cô bé: “Sao Duby của chúng ta lại ngày càng lợi hại vậy nhỉ?”

“Em đã bảy tuổi rồi, năng lực chiến đấu sơ cấp đã thức tỉnh” Duby hất cằm lên:

“Mấy cái lưới điện này, chỉ là thủ đoạn tấn công cấp thấp nhất của em thôi”

“Oa~” Hai mắt Muội Bảo sáng rực: “Duby, em mạnh quá”

Duby khen lại: “Chị cũng rất mạnh”

Tả Thần thành thật bóp cái chân gỗ dưới tay: “Đại tỷ Duby, chị còn thiếu giá trị

sinh mệnh không? Giá trị sinh mệnh của em cũng đưa cho chị hút”

Duby lạnh lùng lắc đầu: “Em chỉ cần chủ nhân nuôi em thôi”

“A a a! Cứu mạng!” Một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên: “Mặt của tôi!

Mặt của tôi!”

Bốn người chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua khe hở của lưới điện.

Chỉ thấy trên không trung là những con muỗi Cánh Đỏ màu đỏ đen, còn những

người chơi trốn trong các tòa nhà bị tấn công, đang chật vật chạy trốn tán

loạn.

“Cút đi cút đi!”

“Ngứa quá nóng quá, tôi sắp cháy rồi, sắp chết rồi, ai đến cứu tôi với được

không!”

“Tàu y tế, sao tàu y tế còn chưa đến, tôi muốn bị loại, tôi muốn bị loại!”

“Loại muỗi này có độc, đừng để chúng nó cắn!”

Những người chơi bị muỗi đốt đau đớn ngã xuống đất lăn lộn, da bọn họ đỏ

bừng, như thể máu đang bị thiêu đốt trong cơ thể.

Cảm giác ngứa ngáy khó chịu đựng khiến bọn họ không thể ngừng gãi, mụn

nước bị gãi vỡ ra, da nhanh chóng lở loét.

cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-76.html]

Mà người chơi nữ bị đốt vào mặt kia, lại ở tầng bốn trong tòa nhà đối diện với

bốn người đội Trốn Khỏi.

Cửa sổ kính của căn hộ đó cũng đã vỡ, cô ấy bị ba người phía sau nắm lưng ấn

eo, bị giữ chặt bên cửa sổ chật hẹp với một tư thế cực kỳ vặn vẹo, bất lực chịu

đựng sự cắn xé của muỗi Cánh Đỏ.

Toàn thân trên dưới cô ấy chỉ có tay là có thể tự do cử động, cô ấy vừa kêu

khóc vừa gãi lên mặt, móng tay dính đầy da thịt lở loét, máu hòa lẫn với mủ

chảy đầy mặt.

“Tôi mới mười bảy tuổi thôi, tôi không muốn bị hủy dung, cho tôi bị loại đi, các

người thả tôi ra! Thả tôi ra!”

“Ai cứu tôi với! Ai cứu tôi với được không!”

Giọng nói kia bén nhọn chói tai, từng câu từng chữ ẩn chứa đau đớn.

Tả Thần nhíu chặt mày: “Chị Tùy, chúng ta lại đụng trúng cặn bã rồi”

Muội Bảo nắm chặt xẻng sắt, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Trong mắt Thẩm Úc đã hiện lên sát khí.

Tùy Thất: … Thường xuyên cảm thấy mình quá yếu đuối, không hòa hợp lắm

với các đồng đội.

Cô đứng trước cửa sổ, cất cao giọng nói: “Em gái mười bảy tuổi ở đối diện, báo

tên đi, đội Trốn Khỏi sẽ giúp em bị loại”

Giọng nói trong trẻo xuyên qua những con muỗi Cánh Đỏ đang điên cuồng tìm

mồi, rơi vào tai thiếu nữ mười bảy tuổi sắp sụp đổ, lại như người chết đuối đã

vớ được cọc gỗ.

“Giang Nhiễm Thanh, em tên là Giang Nhiễm Thanh, xin chị giúp em với! A!”

Không biết mấy người chơi sau lưng cô ấy đã làm gì, lại khiến Giang Nhiễm

Thanh đau đớn kêu một tiếng.

Tiếng khóc nức nở run rẩy vang vọng bên tai đội Trốn Khỏi.

Thẩm Úc nghe ba chữ ‘Giang Nhiễm Thanh’, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cậu ta suy nghĩ một lúc, dứt khoát lấy ra xấp thẻ tên màu trắng mình được

chia, dùng thiết bị nhận dạng chiếu lên từng tấm.

“Tìm thấy thẻ tên của cô ấy rồi”

“Trùng hợp như vậy sao!?” Lông mày của Tả Thần giãn ra lại nhíu lại: “Vậy

chúng ta nên giúp cô ấy thế nào đây, dù sao cũng không thể dùng chiêu đối

phó với Thường Lệ được”

Tùy Thất cười khẽ, viết lệnh lên thẻ đen: “Chị Tùy của các cậu đây, đâu chỉ biết

mấy trò bàng môn tà đạo đấy”

..

Thẩm Úc, Tả Thần và Muội Bảo túm tụm lại xem.

Chỉ thấy trên thẻ lệnh viết một câu: Chạm vào sương độc sẽ bị loại.

“A a a!”

Tiếng hét thảm thiết của Giang Nhiễm Thanh ngày càng chói tai.

Tùy Thất nhanh chóng lấy ra lọ đựng sương độc màu xanh đen.

Sương độc trong lọ không giống như sương mù bình thường, mà có kết cấu

đặc biệt như nhung, đặc quánh không tan.

Để tránh bản thân bị ngộ thương, cô nhét lọ sương độc và mấy đôi đũa dùng

một lần vào ngực Duby: “Con gái, mở nắp lọ đồ hộp ra, dùng đũa chấm cho

mẹ chút sương độc”

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow

Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên

Duby làm theo lời cô, trên đầu đũa màu gỗ nhạt đã có thêm một khối sương

độc đặc quánh bằng móng tay.

Tùy Thất nhận lấy đũa độc, lắp vào rãnh tên của ám tiễn, rãnh tên tự động điều

chỉnh kích thước, kẹp chặt đũa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.