Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 49: Thiếu đòn



Ngọc Khê giơ tay gõ cửa, nhưng bên trong một chút phản hồi cũng không có. Cẩn

thận nhớ lại, cô thật sự không biết người phụ nữ bên trong. Người phụ nữ xinh

đẹp, ăn mặc có chút thiên hướng công sở, cô thật chưa gặp bao giờ.

“Lưu Mẫn, em xong chưa?”

Biểu tình Ngọc Khê cứng đờ, quay đầu lại: “Dượng cả?”

Sắc mặt Chu Quang Minh thay đổi mấy lần. Toa xe vốn oi bức, mồ hôi trên trán

ông ta tuôn ra như không cần tiền, giọng khô khốc: “A, Tiểu Khê, sao cháu lại ở

trên tàu?”

Ngọc Khê dù có phản ứng chậm đến mấy cũng hiểu ra vấn đề. Người phụ nữ bên

trong hoảng sợ không phải là cô, mà sợ chính là diện mạo của cô. Người nhà họ

Lữ đều có nét đẹp, cô cũng giống hai người cô, tuy rằng không giống cô cả mười

phần, nhưng nét tương đồng cũng rất nhiều.

Lại nhớ lại giọng điệu có chút thân mật vừa rồi của dượng cả, sắc mặt cô đặc biệt

khó coi. Sự thay đổi của chị họ, hóa ra là vì dượng cả có tình huống.

“Dượng cả đang nói người phụ nữ bên trong sao?”

Chu Quang Minh cảm thấy mình thật xui xẻo, hai lần gặp Tiểu Khê. Lần trước ông

ta đi trước, trốn thoát được, lần này bị bắt tại trận. Ông ta lau mồ hôi: “Đúng vậy,

dượng đợi nửa ngày rồi mà Lưu Mẫn chưa ra, cho nên lại đây xem thử. Lưu Mẫn

là thư ký của dượng”

Ngọc Khê trong lòng cười khẩy, cô mà tin thì đúng là đồ ngốc. Cô giơ tay gõ cửa

nhà vệ sinh: “Đừng trốn nữa, mùi bên trong không tốt, sẽ ngất đấy, vẫn là ra đi!”

Giọng điệu âm dương quái khí của Ngọc Khê làm Chu Quang Minh sửng sốt:

“Tiểu Khê, cháu cũng đi thành phố S à? Cháu được nghỉ hả? Dượng vừa lúc cũng

đi thành phố S, để dượng đưa cháu đi dạo khắp nơi. Cháu thích đồng hồ không?

Dượng mua cho cháu cái đồng hồ nhé? Hàng nhập khẩu chịu không?”

Trong lòng Ngọc Khê thấy ghê tởm, đây là muốn mua chuộc cô đây mà. Gián tiếp

thừa nhận, dượng cả trong lòng cô vẫn luôn là người chồng tốt, tuy rằng trong

lòng từng có nghi ngờ nhưng chưa bắt được tận tay, cô có chút không muốn tin,

nhưng hiện tại: “Ha hả!”

Trên mặt Chu Quang Minh không nhịn được nữa, sắc mặt đỏ lên: “Tiểu Khê, cô cả

của cháu không dễ dàng gì!”

Ngọc Khê thật sự rất thất vọng. Chu Quang Minh không phải áy náy mà ngược lại

là uy hiếp cô. Trong lòng lửa giận bùng cháy.

Chu Quang Minh nói, người phụ nữ trong nhà vệ sinh nghe được rõ ràng, mở

cửa, hào phóng đi ra, liếc xéo Ngọc Khê một cái: “Đợi lâu rồi hả!”

Ngọc Khê cười, cười vì quá tức. Cô túm lấy tóc người phụ nữ, mượn sức đập đầu

cô ta vào vách sắt lối đi nhỏ. Người phụ nữ hét lên một tiếng, trán sưng lên, hai

tay ôm trán kêu: “Cứu mạng”

Chu Quang Minh định tiến lên, Ngọc Khê mặt vô biểu tình: “À, dượng tốt của

cháu, dượng cũng không muốn cô cả biết chuyện rồi đau lòng đâu, đúng không?”

Chu Quang Minh cứng đờ người. Ngọc Khê nắm lấy cơ hội, dùng sức nắm chặt

tóc người phụ nữ, ép cô ta cúi đầu. Ngọc Khê việc nặng việc nhẹ gì cũng từng

làm, lực tay rất lớn, mặc kệ người phụ nữ giãy giụa, cô nhìn dượng cả, biểu tình

có chút lạnh lùng.

Trong lòng Chu Quang Minh đập thình thịch. Trong ấn tượng của ông ta, đứa

cháu gái này văn văn tĩnh tĩnh, nhưng sự tàn nhẫn hiện tại của cô đã trấn áp

được ông ta.

Người phụ nữ đau muốn chết: “Đánh người”

Ngọc Khê nghe mà buồn cười, cực kỳ khinh thường: “Ngậm miệng lại, ông ta

cũng không dám giúp đâu. Tôi thì không ngại làm lớn chuyện, nhưng có người sợ

cô cả đau lòng đấy! Tôi nói đúng không”

Da đầu Chu Quang Minh tê dại. Ông ta sợ vợ biết, cho nên mới muốn mua chuộc

Ngọc Khê, nghĩ đến thứ vợ đang nắm trong tay: “Tiểu Khê, có chuyện gì từ từ nói,

cháu xem sinh viên đại học mà động thủ thì khó coi lắm, cháu buông tay ra đi ha”

Động tĩnh bên phía Ngọc Khê khiến người ở hai toa xe đều chạy lại xem náo

nhiệt.

Lôi Âm cùng Tiết Nhã choáng váng: “Tiểu Khê, sao vậy?”

Ngọc Khê không muốn để bạn bè biết chuyện này, đây là chuyện nhà cô cả, cô

không có quyền đi rêu rao: “Không có việc gì, chính là dạy dỗ kẻ tâm địa xấu xa

thôi”

Ngọc Khê lười nhìn Chu Quang Minh thêm nữa, buông tóc ra, xoay người. Nhưng

người phụ nữ kia không chịu, bị thiệt thòi lớn, nhất định phải đòi lại: “Con ranh

con chết tiệt”

Ngọc Khê vẫn luôn đề phòng, phản ứng cực nhanh, tránh người sang một bên.

Người phụ nữ ngã nhào xuống đất, chật vật vô cùng.

Trong xe truyền đến tiếng cười vang. Ngọc Khê híp mắt: “Đừng để tôi nhìn thấy

cô nữa, thấy một lần tôi đánh một lần”

Ngọc Khê quay về toa xe, Chu Quang Minh xám xịt mang người đi, đám đông xem

náo nhiệt cũng tan.

Tiết Nhã vài lần muốn mở miệng đều bị Lôi Âm chặn lại. Ngọc Khê không muốn

nói, cô gục xuống bàn. Cô đã thay mặt cô cả và chị họ trút giận, nhưng trong lòng

vẫn bực bội thực sự.

thieu-donhtml]

Cô cả và chị họ đều biết chuyện, không vạch trần dượng cả, nhất định là có tính

toán. Nghĩ đến sự ẩn nhẫn của cô cả, cô cảm thấy vừa rồi đánh còn nhẹ.

Bởi vì chuyện của dượng cả, chuyến đi vốn dĩ vui vẻ đã không còn. Hành trình

tiếp theo, Ngọc Khê muốn cười cũng cười không nổi.

Tới thành phố S, rốt cuộc cũng thoát khỏi không gian nhỏ hẹp, hít thở không khí

mới mẻ, trong lòng Ngọc Khê mới nhẹ nhàng hơn một chút.

Lôi Âm nhìn dòng người như nước chảy, cảm thán: “Ga tàu hỏa thành phố S thật

lớn. Tiểu Khê, chúng ta đi hướng bên kia à?”

Ngọc Khê nói: “Chúng ta ra ngoài trước đã”

“Được”

Ba cô gái ra khỏi ga tàu. Mấy năm nay nhà cao tầng mọc lên như nấm, nhưng

thành phố S rõ ràng phát triển hơn thủ đô nhiều. Phóng mắt nhìn lại, nhà lầu cao

ngất tùy ý có thể thấy được.

Lúc Ngọc Khê tới đã chuẩn bị trước, trong lớp có bạn nam quê ở thành phố S, cô

hỏi không ít, trong lòng đã nắm rõ.

Ga tàu hỏa có chút lệch về ngoại ô, Ngọc Khê nhìn sổ ghi chép nói: “Trạm xe buýt

cách mục đích của chúng ta quá xa, chúng ta phải đi xe buýt công cộng qua đó,

tìm nhà nghỉ ở gần đấy”

Lôi Âm đeo ba lô: “Tớ không ý kiến, nghe cậu”

Ngọc Khê cất sổ: “Vậy được, đi xe buýt trước, tìm chỗ ở đã”

Nửa giờ sau, Ngọc Khê đi tới gần chợ quần áo. Bên này người đi lại đông đúc,

nhà nghỉ nhỏ rất nhiều. Ngọc Khê không vì tiết kiệm tiền mà tìm nhà nghỉ nhỏ, ba

cô con gái không an toàn. Cô chọn chỗ điều kiện tốt, người không tạp nham, có

thể bảo đảm an toàn mới là chủ yếu.

Một phòng đôi hai giường, 50 tệ một ngày, thật sự rất đắt, ba ngày mất một trăm

rưỡi. Ngọc Khê vuốt ngực, đau lòng.

Lôi Âm và Tiết Nhã là tiểu thư đài các, đi tàu mệt mỏi, nằm trên giường không

muốn động đậy.

Ngọc Khê đi ra ngoài một chuyến, cô phải gọi điện thoại cho chị họ. Đã 6 giờ rồi,

giờ này chắc đang ở nhà.

Điện thoại rất nhanh được chuyển, chị họ nghe máy: “A lô, xin chào”

“Chị họ, là em đây”

“Tiểu Khê à, đã lâu không gọi điện thoại, việc buôn bán trong cửa hàng thế nào

rồi?”

Ánh Trăng Dẫn Lối

“Khá tốt ạ. Chị, cô cả có nhà không?”

Chu Linh Linh cười: “Đưa em út đi dạo rồi”

Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm, cô cả không ở nhà cũng tốt: “Chị, em ở trên tàu

nhìn thấy dượng cả”

Chu Linh Linh hả giận nói: “Làm tốt lắm, lần sau nhìn thấy lại giúp chị đánh mụ

ta. Ba chị tưởng bọn chị không biết đâu, bọn chị đều biết hết. Không có việc gì, cứ

đánh mạnh vào, ba chị không dám nói gì đâu, ông ấy sợ bọn chị biết”

Ngọc Khê không ngốc, nghe giọng điệu của chị họ trong lòng liền hiểu rõ, cô cả

đang nắm giữ thứ gì đó khiến Chu Quang Minh kiêng kị, yên tâm không ít. Cô chỉ

sợ cô cả và chị họ bị bắt nạt.

Trở về nhà nghỉ, trong lòng Ngọc Khê nhẹ nhõm.

Ngày thứ ba, ba người Ngọc Khê đi chợ quần áo tìm hàng. Đi một vòng, thất vọng

tràn trề. Quần áo ở chợ không ít, nhưng đều rất bình thường, hàng nhái thì nhiều

nhưng chất lượng quá kém, còn hàng nhập khẩu thì cái bóng cũng không thấy.

Ngọc Khê thực thất vọng: “Lại đi chợ khác xem sao”

“Cô bé, là cháu à, các cháu muốn mua cái gì?”

Ngọc Khê nhìn người phụ nữ đeo túi bao tử bên hông, cảm thấy có chút quen

mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi: “Cô là?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.