Tiền Trung Á ra hiệu cho tài xế lái xe sang bên, Ngọc Khê đứng lên, dứt khoát rời
đi, bàn tay nắm chặt, cô thật sự sợ mình sẽ vung nắm đấm qua đó mất.
Cô quá yếu ớt, ngay cả dượng cả cũng đánh không lại, trong lòng tính toán lần
sau nhất định phải học chút đòn thế phòng thân, không cầu trở thành cao thủ, chỉ
cần đối phó được một hai gã đàn ông là được.
Ngọc Khê bước đi rất nhanh, thành phố S dân cư đông đúc, lại là khu du lịch, lẫn
vào đám đông rồi rất khó tìm lại được.
Chờ xe của Tiền Trung Á đi rồi, Ngọc Khê mới bước ra khỏi đám đông, đi về phía
hai người Tiết Nhã.
Tiết Nhã cầm que kem đưa cho Ngọc Khê: “Vị bơ, ăn ngon đặc biệt, hai hào một
cây, thật không rẻ đâu”
Ngọc Khê cắn một miếng, cảm giác mát lạnh khiến sự mệt mỏi giảm đi phần
nào: “Đắt cũng đáng, quả thực rất ngon”
Lôi Âm cười tít mắt: “Đi, đi miếu Thành Hoàng xem thử đi, hành trình hôm nay
cũng nên kết thúc rồi”
Ngọc Khê trước khi đến đã tìm hiểu qua, mở miệng nói: “Ở đó có rất nhiều món
đồ nhỏ, có thể mua ít quà mang về tặng mọi người”
Tiết Nhã: “Vậy còn chờ gì nữa, mau đi thôi!”
Ngọc Khê không rõ lắm về sự thay đổi của miếu Thành Hoàng, nhưng cô nghe
bạn cùng lớp nói, hiện tại miếu Thành Hoàng được bộ phận bán sỉ hàng hóa nhỏ
của thành phố S sử dụng, nghe nói là muốn trả lại quyền sử dụng, cũng không
biết đã trả chưa.
Bên này bán sỉ rất nhiều đồ nhỏ, người cũng đặc biệt đông, đều là người từ các
nơi đổ về. Rất nhiều cửa hàng và quầy hàng, đều là đặc sản của thành phố S,
truyện tranh cũng không ít, còn có rất nhiều kem dưỡng da, một ít đồ sứ và tơ lụa.
Ngọc Khê nhặt lên một chiếc đồng hồ quả quýt từ đống đồng hồ, tay nghề cũng
được, hình vẽ đều là một số kiến trúc đặc trưng, hỏi giá, mười lăm đồng một
chiếc.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thập niên 90, giá đồng hồ điện tử rẻ hơn rất nhiều, loại đồng hồ quả quýt thương
phẩm này không có giá trị sưu tầm gì, mua với giá mười lăm đồng, mang về làm
quà nhỏ là thích hợp nhất.
Ngọc Khê một hơi mua bốn chiếc, lại mua hai đồng hai mươi tấm thiệp chúc
mừng, mua hai hộp kem dưỡng da, cuối cùng mua hai chiếc khăn lụa, hăm mốt
đồng một chiếc, tổng cộng tiêu tốn hơn một trăm đồng.
Còn những thứ khác, cô không mua. Nhà cô không ai thích vòng tay hay gì đó, cô
cũng không hiểu, sợ mua phải đồ giả, nên chỉ xem thôi.
Đồ sứ cũng thôi, còn không bằng mua nhiều đĩa bát hơn, trong nhà cũng không
có ai theo hướng văn nghệ.
Tiết Nhã và Lôi Âm thì mua nhiều, Lôi Âm mua cho họ hàng bên ngoại, Tiết Nhã
mua cho bố mẹ và bạn bè, mua nhiều nhất vẫn là tơ lụa, nhẹ nhàng, dễ mang
theo.
Vì cả ba cô gái đều ăn không quen món ăn bản địa, tìm mãi mới được quán món
cay Tứ Xuyên.
Ngọc Khê xoa bụng căng tròn: “Vẫn là món cay Tứ Xuyên đưa cơm”
Lôi Âm: “Cuối cùng cũng ăn no, tớ ăn không quen món ăn thiên về vị ngọt”
Ngọc Khê: “Đi thôi, thời gian không còn sớm, thu dọn một chút, tối nay còn bắt
tàu”
Tiết Nhã đứng dậy: “Đi, đi nào”
Trở lại nhà nghỉ xách theo hai bao quần áo, chuyến đi thành phố S lần này thu
hoạch đầy ắp. Ngồi trên tàu hỏa, trong lòng cô thấy vững dạ, chỉ còn chờ đến thủ
đô là xong.
Chuyến này, Ngọc Khê tiêu tổng cộng hai trăm đồng, còn lại tám trăm. Số tiền
khác Lôi Âm và Tiết Nhã tranh nhau trả. Số tiền tám trăm còn lại, cô muốn tận
dụng thật tốt, tranh thủ kỳ nghỉ đông chia hoa hồng kiếm thêm một ít.
Tới thủ đô thì trời đã sắp tối, Tiết Nhã bắt xe buýt về trường, Ngọc Khê và Lôi Âm
về cửa hàng, sắp xếp đơn giản, ăn tạm một miếng ở nhà ăn rồi về ký túc xá.
Về đến phòng ký túc lúc tám giờ tối, nhưng chỉ có một mình Diệp Mai. Ngọc Khê
vừa thay quần áo vừa hỏi: “Viên Viện và mấy người kia đâu?”
Diệp Mai: “Tớ về là chưa thấy mấy cậu ấy đâu cả”
khong-tro-vehtml]
Động tác của Ngọc Khê dừng lại, cô mặc lại quần áo vào: “Tớ đi hỏi xem Vương
Hoài và mấy bạn nam đã về chưa”
Lôi Âm cũng mặc lại quần áo: “Tớ đi cùng cậu”
Diệp Mai lo lắng, liên tưởng đến những bài báo, tim đập thình thịch: “Tớ cũng đi
cùng các cậu”
Ngọc Khê thấy sắc mặt hai người khó coi: “Có thể là chúng ta nghĩ nhiều thôi, hai
cậu đừng vội”
Đáng tiếc lời an ủi cũng không có tác dụng gì, ngược lại sắc mặt họ càng thêm tái
nhợt.
Ba người khóa cửa lại, nhanh chóng đi sang ký túc xá nam. Ký túc xá nam cách
ký túc xá nữ khá xa, đến nơi đã là tám giờ hai mươi. Bác quản lý ký túc xá nam
nhìn đồng hồ, là một ông cụ khá cổ hủ: “Mấy giờ rồi mà còn tới tìm người?”
Ngọc Khê ngăn Lôi Âm lại, người đã về hay chưa còn chưa biết, cô không muốn
làm rùm beng lên để mọi người đều biết, lỡ đâu sợ bóng sợ gió một hồi, nếu
truyền ra lời đồn đãi gì thì hỏng bét. Cô áy náy nói với bác quản lý: “Bác ơi, bọn
cháu có việc tìm phó lớp trưởng, bác có thể giúp bọn cháu gọi một tiếng được
không ạ? Bọn cháu chỉ nói vài câu thôi”
Ông cụ thấy vậy cũng không làm khó dễ, tìm lớp trưởng chắc là có việc: “Chờ
chút”
“Vâng, cảm ơn bác”
Phó lớp trưởng Tôn Khải xuống rất nhanh: “Các cậu tìm tớ có việc gì?”
Ngọc Khê chỉ ra chỗ đèn đường: “Ra đằng trước nói chuyện”
“Được”
Đến dưới đèn đường, chỉ có mấy người bọn họ, Lôi Âm hỏi: “Vương Hoài và mấy
bạn nam đã về chưa?”
Tôn Khải: “Tớ cũng đang thắc mắc đây, còn hơn một tiếng nữa là đóng cửa ký túc
xá rồi, mấy người này sao còn chưa về. Đúng rồi, Viên Viện và mấy bạn nữ cũng
chưa về sao?”
Sắc mặt Ngọc Khê càng tệ hơn. Ngày mai là ngày khai giảng, Viên Viện là lớp
trưởng chính thức, phải làm gương, chắc chắn sẽ không về muộn.
Tôn Khải nhìn qua là hiểu, vỗ tay một cái: “Các cậu cũng đừng vội, lần này con
trai đi có tám người, tổng cộng mười mấy người cơ mà, sẽ không có chuyện gì
đâu”
Nghe lời này, trong lòng Ngọc Khê nhẹ nhõm hơn không ít. Viên Viện và mấy bạn
nữ tìm được nhiều bạn nam đi cùng, cũng an toàn hơn chút. Chỉ là họ đã đi đâu?
Ngọc Khê nói với Tôn Khải: “Cái đó, bọn tớ tới tìm cậu, cứ nói là nhờ giúp đỡ
tuyên truyền, âu phục đã về rồi, chuyện Vương Hoài và mấy người kia đừng nhắc
tới”
Tôn Khải tỏ vẻ đã hiểu: “Yên tâm đi, sẽ không có lời ra tiếng vào đâu”
“Cảm ơn cậu”
Ngọc Khê và hai người bạn đi xa, Diệp Mai sốt ruột vô cùng: “Làm sao bây giờ
đây!”
“Con trai có tám người, sẽ không có chuyện gì đâu, bình tĩnh chút, không có tin
tức chính là tin tức tốt nhất. Còn hơn một tiếng nữa mới đóng cửa ký túc xá, nói
không chừng, họ đang trên đường về hoặc đang liên hoan, cậu cũng biết đấy,
mấy người họ nói không chừng đang ăn uống ở đâu đó”
Ngọc Khê nói có lý, Diệp Mai phụ họa: “Đúng vậy, nhất định là như thế, họ là một
nhóm, đều là con nhà có tiền, đi dã ngoại về nhất định sẽ tụ tập ăn uống”
Ngọc Khê nói cho Diệp Mai nghe, cũng là nói cho chính mình nghe. Ngọc Khê
không cam lòng chờ đợi, ba người thương lượng, đi ra các quán ăn ngoài trường
xem thử.
Mắt thấy đã chín giờ, không ít quán ăn ngoài trường đều đóng cửa, mấy quán duy
nhất còn mở cửa cũng không có người.
Ngọc Khê cắn môi: “Có thể, họ ăn cơm ở chỗ khác, không ở gần trường”
Lôi Âm giật giật tai: “Tiểu Khê, cậu có nghe thấy tiếng gì không!”