Ánh sáng chiếu vào phòng bếp, làm những sợi lông tơ nhỏ trên má Thẩm Chiếu
Nguyệt đều rõ ràng có thể thấy được.
Yết hầu Văn Yến Tây khẽ nhúc nhích: “Tùy cô”
Giọng nói tuy trầm thấp, nhưng mang theo vài phần cưng chiều không dễ phát
hiện.
Thẩm Chiếu Nguyệt tức khắc mặt mày hớn hở, như là được bảo bối gì vậy.
Cô lại gần chút, cố ý dùng giọng hơi thở nhẹ nhàng gọi một tiếng bên tai anh:
“Yến Tây ~”
Âm cuối được kéo lên, mang theo sự mềm mại đặc trưng của miền nam.
Tiếng gọi này giống một mảnh lông chim, nhẹ nhàng lướt qua trái tim Văn Yến
Tây.
Anh bất động thanh sắc cho thêm muỗng nước vào nồi, hơi nóng bốc lên làm tai
anh hơi ửng hồng.
________________________________________
Ngày mới tờ mờ sáng, Thẩm Chiếu Nguyệt nhớ việc sáng nay phải đi viện vệ sinh
trình diện, Văn Yến Tây vừa đến gõ cửa, cô lập tức mở bừng mắt.
Thẩm Chiếu Nguyệt vừa chạm đất liền bật chăn nhảy xuống giường, động tác
nhanh nhẹn như một chú thỏ con.
“Sau này, tôi cũng có thể cùng chú nhỏ đi đến đơn vị, trên đường còn có bạn đồng
hành!” Lúc cùng nhau ra cửa, Thẩm Chiếu Nguyệt cười khúc khích ngẩng đầu
nhìn về phía Văn Yến Tây.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mạ lên mặt cô một tầng sắc ấm dịu dàng,
tôn lên khuôn mặt cô đặc biệt sinh động.
Văn Yến Tây nhìn nụ cười tươi tắn của cô, nhất thời có chút ngây người.
Được đồng hành như vậy, là trải nghiệm anh chưa từng có trong hơn hai mươi
năm đời lính.
“Đi thôi, tôi chuẩn bị xong hết rồi!” Thẩm Chiếu Nguyệt từ trong phòng cầm ra một
cái hộp thuốc nhỏ.
Bên trong đặt một bộ kim châm cô lấy ra từ không gian, và một ít dược liệu.
Đáng tiếc thời gian vào viện vệ sinh quá sớm, dược thảo trong không gian của
cô còn chưa kịp trồng xong.
“Ừm” Văn Yến Tây lúc này mới thu hồi ánh mắt, giọng nói trầm hơn ngày thường
vài phần.
Thẩm Chiếu Nguyệt lại hồn nhiên không hay biết, nhảy nhót đi theo phía sau anh,
trong miệng còn ngân nga khúc hát nhỏ không thành điệu.
Đoạn đường từ khu gia đình đến đơn vị không tính là xa, ven đường không ít
chiến sĩ cũng đang chạy đến sân huấn luyện.
Gió nhẹ phất qua, bên tai Thẩm Chiếu Nguyệt truyền đến tiếng xì xào bàn tán
nhỏ.
“Mau nhìn, cô gái thật xinh đẹp!” Một chiến sĩ trẻ tuổi nhịn không được thấp giọng
kinh hô.
“Tôi chưa từng thấy qua phụ nữ xinh đẹp như thế!” Một chiến sĩ khác mắt đều
nhìn thẳng, bước chân vô thức chậm lại.
Thẩm Chiếu Nguyệt có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám
hướng đổ tới, những ánh mắt đó như dính trên người cô, sao cũng không dời đi
được.
Cô bước nhỏ lại gần bên cạnh Văn Yến Tây một chút.
“Mau đừng nhìn!” Đột nhiên, một lính già hạ giọng quát lớn: “Không thấy bên cạnh
cô ấy còn đi theo Đoàn trưởng Văn sao?”
Lời này giống như một chậu nước lạnh dội xuống, tất cả chiến sĩ đồng loạt rùng
mình.
Lúc này bọn họ mới chú ý tới, đứng bên cạnh mỹ nhân, đúng là cái tên Diêm
Vương mặt lạnh Văn Yến Tây kia.
Giờ phút này anh mặt không biểu cảm, cả người tản ra hàn khí người sống chớ
gần, ánh mắt sắc bén đến có thể gi·ết người.
Các chiến sĩ tức khắc im như ve sầu mùa đông, cuống quýt thu hồi ánh mắt, từng
người thẳng lưng tăng tốc bước chân, sợ bị Văn Yến Tây nhớ kỹ mặt.
Có vài người nhát gan thậm chí chân tay cùng luống cuống mà chạy lên, rất giống
phía sau có mãnh thú đang đuổi.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn cảnh tượng này, nhịn không được cười khẽ thành tiếng:
“Chú nhỏ, sức uy h·iếp của anh thật lớn”
Văn Yến Tây nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm, nhưng bước chân lại
chậm lại chút, làm cô đi được nhẹ nhàng hơn.
Sắp đến viện vệ sinh, Thẩm Chiếu Nguyệt đột nhiên dừng lại bước chân: “Phía
trước chính là viện vệ sinh”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Văn Yến Tây, mắt sáng lấp lánh: “Anh đi huấn luyện
đi, đừng đến muộn”
truong/chuong-49.html]
Văn Yến Tây rũ mắt nhìn cô, mày nhíu lại: “Không cần tôi đưa cô vào sao?”
Nghĩ đến Thẩm Chiếu Nguyệt là lần đầu tiên đến đây, trong giọng nói đều mang
theo vài phần không yên tâm.
“Không cần đâu” Thẩm Chiếu Nguyệt cười lắc đầu, ngọn tóc trong gió nhẹ nhàng
lay động: “Tôi đâu phải trẻ con”
Nói rồi, cô còn vẫy vẫy tay.
Văn Yến Tây nhìn cô thật sâu một cái, cuối cùng gật đầu: “Có việc thì đến sân
huấn luyện tìm tôi”
“Được!” Thẩm Chiếu Nguyệt sảng khoái gật đầu.
Văn Yến Tây lúc này mới yên tâm, xoay người rời đi, bóng dáng thẳng tắp như
cây tùng.
Thẩm Chiếu Nguyệt đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa, lúc này
mới hít sâu một hơi, xoay người đi về phía viện vệ sinh.
Thẩm Chiếu Nguyệt đánh giá một chút, viện vệ sinh rộng rãi hơn nhiều so với
cô tưởng tượng, nhưng hành lang trống rỗng, chỉ có lác đác vài người bệnh đang
chờ khám, có vẻ đặc biệt quạnh quẽ.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trục cửa gỗ phát ra tiếng “kẽo kẹt” vang lên.
Đón diện là một cô y tá trẻ tuổi mặc áo blouse trắng, đang cúi đầu kiểm kê chai
thuốc trên kệ dược phẩm, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên.
“Chào cô, xin hỏi viện trưởng có ở đó không?” Thẩm Chiếu Nguyệt nhẹ giọng hỏi,
giọng mềm mại như mưa xuân Giang Nam.
Cô y tá ngây người, chai thuốc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
Cô chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như thế.
Làn da trắng sứ, mắt hạnh ngậm nước, khóe miệng còn mang theo hai lúm đồng
tiền nhạt.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, mạ lên sườn mặt Thẩm
Chiếu Nguyệt một tầng ánh sáng dịu dàng, như là người bước ra từ tranh vẽ.
“Viện. Viện trưởng ở văn phòng trong cùng” Cô y tá lắp bắp trả lời, gò má vô
thức nổi lên màu đỏ ửng.
Cô ấy luống cuống tay chân đặt chai thuốc xuống: “Có. Có cần tôi dẫn cô đi
không?”
Thẩm Chiếu Nguyệt cười lắc đầu: “Không cần làm phiền cô, tôi tự đi được rồi”
Cô y tá ngây người đứng tại chỗ, thẳng đến khi Thẩm Chiếu Nguyệt đi vào, mới
đột nhiên hoàn hồn, ảo não vỗ vỗ trán mình.
Cô ấy lại quên hỏi ý đồ đến của cô gái xinh đẹp này!
Thẩm Chiếu Nguyệt còn chưa đi đến văn phòng, liền gặp một người phụ nữ
khoảng 40 tuổi, tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt sắc bén.
“Cô là?” Người phụ nữ hơi nhíu mày, ánh mắt dò xét trên người Thẩm Chiếu
Nguyệt.
Người này xem tuổi tác không giống người trong khu gia đình, hơn nữa cũng
không bị thương, đột nhiên chạy đến viện vệ sinh, cũng không biết là có chuyện
gì.
“Tôi đến trình diện, tên Thẩm Chiếu Nguyệt” Nhận thấy được khí chất không bình
thường của đối phương, Thẩm Chiếu Nguyệt vội vàng từ trong túi lấy ra văn kiện
phê duyệt, hai tay đưa qua.
“Cô chính là quân y mới đến mà Chính ủy nói?” Người phụ nữ kinh ngạc nhướng
mày, ngón tay khi nhận lấy văn kiện mang theo vết chai mỏng.
Cô ấy trước hết cẩn thận kiểm tra con dấu và chữ ký, lại nhịn không được lần nữa
đánh giá cô gái trước mắt này.
Mắt hạnh môi anh đào, làn da trắng đến có thể xuyên thấu ánh sáng, xem thế nào
cũng giống học sinh mới tốt nghiệp.
“Trẻ tuổi như thế” Người phụ nữ nhỏ giọng lẩm bẩm, văn kiện trong tay lật đến
ào ào vang.
Cô gái trước mắt này da trắng mặt đẹp, ngón tay mảnh khảnh vừa nhìn liền chưa
từng trải qua việc nặng, xem thế nào cũng không giống có thể chịu khổ ở viện vệ
sinh.
“Cô biết y thuật không?” Cao Văn nhịn không được hỏi lại một lần, trong giọng nói
mang theo vài phần hoài nghi.
Thẩm Chiếu Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh đón nhận ánh mắt cô ấy:
“Tôi am hiểu Trung y, Tây y cũng hiểu một chút”
Giọng cô tuy nhẹ, nhưng lộ ra sự kiên định.
Cao Văn như suy tư gật gật đầu: “Tôi là viện trưởng ở đây, Cao Văn”
Cô ấy dừng một chút, nếu người là Chính ủy tự mình phê chuẩn, hơn nữa viện vệ
sinh cũng thật sự thiếu người, cô ấy cũng không tiện nói thêm gì nữa.
“Chào mừng cô gia nhập” Cao Văn vươn tay, ánh mắt hòa hoãn chút.