NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP

Chương 40: Lần đầu gặp mặt ---



Sẵn sàng

Chu Tư Tư thầm vui sướng trong lòng, nàng biết người ở đây chưa từng thấy

qua dưa hấu, xem ra Đinh Đại Lực lão đầu kia không nói dối.

Chu Tư Tư bảo tiểu nhị mang đến con dao thái rau đã được rửa sạch, rồi bổ

thẳng vào quả dưa hấu.

Dưa hấu được suối Linh Tuyền tưới tắm quả nhiên là cực phẩm. Một nhát dao

xuống, nước dưa hấu đã văng ra, kèm theo hương thơm mát mẻ đặc trưng của

dưa.

Nàng nhanh nhẹn đưa dưa hấu đã cắt cho Khương chưởng quỹ, đồng thời chia

cho mấy tiểu nhị đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh.

“Các ngươi nếm thử xem, thứ này gọi là dưa hấu. Thanh ngọt giải khát, giải

nhiệt lại giải ngấy, vô cùng sảng khoái và ngon miệng”

“Khi ăn thì nhả hạt ra là được, đương nhiên không nhả cũng chẳng sao”

Chu Tư Tư nói xong còn dẫn đầu ăn trước, coi như làm mẫu cho đám người

chưa từng thấy qua dưa hấu này.

Sau đó những người khác cũng làm theo cách ăn của nàng, cắn một miếng,

trên mặt mỗi người đều lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Ý nghĩ đầu tiên trong lòng họ là cái thứ gọi là dưa hấu này thật sự rất ngon,

ngọt lịm, có chút cát, lại vô cùng giải khát, cảm giác rất sảng khoái.

“Ngon thật!” Khương chưởng quỹ là người đầu tiên giơ ngón cái lên tán

thưởng.

“Đúng vậy, dưa hấu này thật sự ngon!”

Gà Mái Leo Núi

“Là loại dưa ngon nhất ta từng ăn, còn ngon hơn cả những loại dưa ngọt khác!”

Lời khen ngợi của tiểu nhị cũng không dứt, mỗi người ăn xong một miếng lại

muốn ăn thêm.

“Khương thúc, dưa hấu này không chỉ có phần ruột ngon, mà vỏ dưa cũng có

thể làm món lạnh, xào nấu cũng được. Thêm chút thịt băm xào nhanh cũng là

một món ăn tuyệt vời”

Chu Tư Tư coi như đã nói hết các cách ăn dưa hấu. Trước đây khi lướt video

ngắn, nàng từng thấy ở Bổng Tử Quốc chỉ riêng vỏ dưa hấu đã có thể chế biến

ra nhiều món nhỏ, lời nàng nói đây vẫn còn là dè dặt.

“Đây là do ngươi trồng sao? Thật không tồi, còn bao nhiêu? Ta thu hết!” Đều là

người làm ăn, Khương chưởng quỹ nhìn thoáng qua là nhận ra giá trị của loại

dưa hấu này.

“Ta đang trồng. Đây là hạt giống mà trước đây ta tình cờ có được ở một tiệm

thuốc bắc. Ta thử gieo xem sao, không ngờ lại trồng được. Hiện giờ vẫn

chưa trồng số lượng lớn”

“Lần thử nghiệm này chỉ trồng được tám quả, ta giữ lại hai quả cho người nhà

ăn, số còn lại ta mang hết đến đây”

“Quả này coi như ta biếu người ăn, năm quả còn lại nếu Khương thúc muốn, cứ

giữ lại hết!”

“Muốn, đương nhiên ta muốn rồi!”

“Vậy ngươi trồng thì mất khoảng bao lâu? Khi nào thì có thể có tiếp?” Khương

chưởng quỹ chưa kịp nghe Chu Tư Tư nói hết đã vội vàng bày tỏ rằng những

quả còn lại ông đều muốn.

“Hiện tại mới chỉ lên được một mầm, đại khái phải mất khoảng một tháng nữa

mới trưởng thành hoàn toàn” Chu Tư Tư nói trơn tru, dù sao nàng đã tính toán

kỹ lưỡng, chuyện này căn bản không làm khó được nàng.

“Được! Chờ dưa hấu của ngươi chín, ngươi có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu!”

“Năm quả còn lại này ngươi thấy giá bao nhiêu là hợp lý? Ta sẽ đưa bạc cho

ngươi ngay!”

Chu Tư Tư nghe Khương chưởng quỹ nói vậy, biết ngay mọi chuyện đã thành

công. Nàng vội vàng bảo tiểu nhị ôm năm quả dưa hấu lớn còn lại vào. Quả

nào quả nấy đều tròn trĩnh, nhìn vô cùng ưa mắt, loại dưa khiến người ta vừa

nhìn đã muốn ăn.

“Khương thúc, kỳ thực nếu cân trọng lượng thì loại dưa hấu này chắc chắn

không có lợi cho người. Thế này đi, người cứ trả cho ta một lượng bạc một quả

là được”

“Dưa hấu vốn là hàng hiếm, người đương nhiên cũng biết câu ‘vật hiếm thì

quý’, ta nghĩ không cần nói nhiều. Đến lúc đó người có thể cắt thành từng

miếng nhỏ để bán, ta tin rằng người sẽ nhanh chóng thu hồi vốn!”

Với đầu óc kinh doanh của Khương chưởng quỹ, căn bản không cần Chu Tư Tư

phải nói nhiều, trong lòng ông ấy đã nắm rõ rồi.

“Được, đến lúc số còn lại lớn lên, nhớ mang đến đây là được!” Khương chưởng

quỹ nhanh nhẹn rút bạc đưa cho Chu Tư Tư.

gian-day-ap/chuong-40-lan-dau-gap-mathtml]

“Khương thúc, đây là thịt kho do chính ta làm, kính biếu người, người nếm thử

xem!”

Chu Tư Tư đưa hai gói giấy dầu trong tay cho ông.

“Nha đầu ngươi khách khí quá. Thúc cũng không lấy đồ của ngươi không, cái

này tặng ngươi, sau này ngươi ra vào sẽ thuận tiện hơn!”

Khương chưởng quỹ vừa nhận lấy gói giấy dầu, đồng thời đưa một tấm thẻ tre

nhỏ cho nàng.

Chu Tư Tư nhìn một cái liền hiểu, đây chính là cái gọi là lệnh bài ra vào của các

hộ thương gia giàu có ở Tứ Thủy Trấn. Như vậy mỗi lần nàng vào trấn sẽ không

cần phải nộp tiền, sẽ tiện lợi hơn nhiều.

“Đa tạ! Vậy thúc, ta xin cáo lui trước, hẹn gặp lại!” Chu Tư Tư cảm tạ xong liền

rời đi.

Nàng vừa rời đi, Khương chưởng quỹ liền tí tởn cắt nửa quả dưa hấu còn lại,

bưng lên lầu hai.

“Chủ tử, người mau nếm thử, thứ này ngon tuyệt đấy ạ”

Tống Mặc Ly ngồi thẳng người, liếc nhìn quả dưa hấu đặt trên bàn, ánh mắt

nghi hoặc nhìn Khương chưởng quỹ.

“Thứ này gọi là dưa hấu, là một loại trái cây hiếm, thuộc hạ vừa mới có được.

Nó có công hiệu giải nhiệt và giải ngấy, quan trọng là khẩu vị cũng rất ngon,

người mau nếm thử xem”

Khương chưởng quỹ nói xong còn lấy lòng đưa một miếng cho Lôi Nhất đang

đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng.

“Nếm thử xem!” Tống Mặc Ly cắn một miếng trước, sau đó liếc nhìn Lôi Nhất.

Khương chưởng quỹ nhìn tốc độ ăn của chủ tử nhà mình, liền biết chắc chắn

chủ tử rất hài lòng với khẩu vị của dưa hấu này.

“Đây là ai mang tới?”

Tống Mặc Ly quả thực rất kinh ngạc, loại trái cây gọi là dưa hấu này khẩu vị

không tệ, rất nhiều nước, giòn tan sảng khoái, ăn vào quả thực rất ngon.

Lôi Nhất cũng cảm thấy không tồi, cảm giác ăn xong một miếng lại muốn ăn

miếng thứ hai, ngon miệng!

“Là do một tiểu hữu thuộc hạ quen biết mang tới, chính nàng ta trồng đấy ạ”

Đúng lúc này, Khương chưởng quỹ thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một cái, thấy

Chu Tư Tư đang ở đối diện tửu lầu mua kẹo đường nặn hình!

“Chính là nàng, nha đầu này vẫn chưa đi, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, ha

ha!”

Tống Mặc Ly thuận theo hướng Khương chưởng quỹ chỉ mà nhìn tới, ánh mắt

xuyên qua đám đông chen chúc, rơi vào một quầy bán kẹo đường đối diện con

đường, liền thấy một cô nương tay cầm một chú thỏ kẹo đường đang cười

ngây ngô.

Cô nương này chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc váy dài màu tím nhạt, tóc

được búi gọn sau gáy bằng một dải lụa cùng màu, thân hình còn hơi gầy guộc,

dáng vẻ chưa phát triển hết.

Nhưng nàng cười rất đáng yêu, đứng dưới ánh dương, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng

hồng, đôi mắt hạnh cong cong khi cười, bên mép còn có hai lúm đồng tiền tinh

nghịch. Da thịt nàng tuy không trắng trẻo nhưng thắng ở ngũ quan tinh xảo,

đợi thêm vài năm nữa trưởng thành chắc chắn sẽ là một mỹ nhân diễm lệ.

Chu Tư Tư căn bản không phát hiện ra có người đang nhìn mình, tâm trí nàng

giờ đang đặt hết vào cây kẹo đường này. Nàng chỉ từng thấy những cây kẹo

đường kiểu này trên phim cổ trang, không ngờ hôm nay lại thực sự gặp được,

nhất định phải mua thêm vài cái mang về, tiện thể mua cho các đệ đệ vài

chiếc.

“Số dưa hấu này còn lại mấy quả?” Tống Mặc Ly nhìn Chu Tư Tư leo lên xe lừa,

hắn mới thu hồi ánh mắt.

“Nha đầu họ Chu nói tổng cộng nàng chỉ trồng thành công tám quả, nàng tự

giữ lại hai quả cho người nhà ăn, lại cắt một quả mời ta, năm quả còn lại ta

đều mua hết rồi”

Khương chưởng quỹ không dám giấu giếm chút nào, tất cả đều thành thật kể

lại.

“Ta lấy hai quả, còn lại thuộc về ngươi!” Tống Mặc Ly ngước mắt nhìn Khương

chưởng quỹ nói.

“Dạ tốt! Thuộc hạ sẽ đi gói ghém cho ngài ngay!” Khương chưởng quỹ chạy

cực kỳ nhanh, xem ra Chủ tử lấy dưa hấu chắc chắn là muốn quay về rồi, tạ ơn

trời đất, nếu còn ở lại lâu hơn nữa e rằng y không chịu nổi nữa.

Thực ra, Chủ tử là một người tốt, biết nhìn người và trọng dụng nhân tài, chỉ là

khí tràng của ngài quá áp bức, khiến y có chút khó chống đỡ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.