NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP

Chương 53: Sự Hung Hãn của Nương Tử Quân Nhà Họ Chu ---



Sẵn sàng

“Dám đánh muội muội ta, ta liều mạng với ngươi!” Nhi tử lớn của Trịnh

Quang, Trịnh Hoài Lý, thấy muội muội bị đánh, cầm một cây gậy gỗ nhằm vào

đầu Chu Tư Tư mà đập tới.

Chu Kim Hoa hừ lạnh một tiếng, có nàng ở đây, còn muốn đánh tôn nữ nàng

sao, xem nàng là đồ trang trí à!

Một cước đá thẳng vào nơi yếu ớt nhất của nam nhân, những nam nhân dân

làng đứng xem đều cảm thấy háng mình tê dại, không tự chủ được mà kẹp

chặt hai chân lại!

Trịnh Hoài Lý ngã xuống đất rên rỉ, cả người co lại như con tôm, không ngừng

co giật trên mặt đất, hai tay ôm háng, mặt tái xanh.

“Nhi tử! Nhi tử! Con sao rồi!”

Trịnh Quang thấy nhi tử mình như vậy, lập tức lao tới. Đó là nơi yếu ớt nhất

của nam nhân, nhi tử hắn không thể xảy ra chuyện gì được!

“Cha! Đau quá, đau chết con rồi!” Trịnh Hoài Lý trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn

cảm thấy tiểu đệ đệ của mình như bị lửa đốt, vừa đau vừa buốt khó chịu.

“Đồ độc phụ nhà ngươi, nếu nhi tử ta có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ không tha

cho ngươi!” Trịnh Quang lộ vẻ hung dữ nhìn Chu Kim Hoa!

“Phì! Đồ chó không biết xấu hổ nhà ngươi! Nhi tử ngươi là con, nhi tử người

khác thì không phải là con sao?”

“Ngươi còn nói không tha cho ta, lão nương hôm nay sẽ không tha cho cái đồ

phế vật không biết xấu hổ như ngươi!”

Chu Kim Hoa mắng xong liền động thủ, một cước đạp Trịnh Quang ngã lăn ra

đất, sau đó ngồi phịch lên người hắn, giáng một quyền vào thẳng mắt hắn.

Trịnh Quang, thứ phế vật bị tửu sắc rút sạch thân thể này làm sao có thể là đối

thủ của Chu Kim Hoa – người từ nhỏ đã quen chạy đuổi theo thỏ rừng khắp

núi, hắn lập tức bị đấm đến mức không thốt nên lời.

Chủ yếu là Trịnh Quang đã bị đánh choáng váng, hắn chưa từng thấy người

phụ nữ nào lại hung hãn đến thế, khi muốn kêu cứu thì đã bị đánh đến mức

khí ra nhiều mà khí vào ít.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy!” Tần Hoa

Hoa muốn tiến lên kéo Chu Kim Hoa, muốn nàng ta dừng tay.

Chu Bà Tử lúc này như mãnh hổ xuống núi, nhào tới phía Tần Hoa Hoa.

“Đồ tiện nhân nhà ngươi, ngay từ đầu lão nương đã thấy ngươi chẳng phải thứ

tốt lành gì, làm việc gì cũng không xong, ăn uống thì chẳng chừa lại thứ gì, cả

ngày giả vờ giả vịt đến mức đánh rắm cũng phải vịn tường, đồ tiện nhân ăn

cây táo rào cây sung, lén lút lấy đồ đạc nhà họ Chu ta đi dâng cho ngoại gia

ngươi, cái nhà mà ăn cứt cũng không được ăn lúc còn nóng!”

“Hôm nay ngươi còn hại cả tôn nhi của ta, lão nương phải bóp chết tiện nhân

nhà ngươi!”

Bàn tay của Chu Bà Tử như chiếc kìm sắt, siết chặt cổ Tần Hoa Hoa. Bà âm

thầm dùng sức, Tần Hoa Hoa đã bắt đầu trợn ngược mắt.

Lý chính của thôn Trịnh gia là một lão già khoảng chừng bảy mươi tuổi, khi

được gọi đến thì chạy vội đến mức giày cũng rớt mất một chiếc, quả nhiên là

tuổi già sức yếu, suýt chút nữa là tắt thở dọc đường.

Vừa tới, cụ đã thấy cả nhà Trịnh Quang đang bị người ta đè xuống đất đánh

đập, cảnh tượng hỗn loạn, làm cụ suýt ngất.

“Đừng đánh nữa! Tất cả dừng tay cho ta!” Cụ Lý chính gào lên thất thanh,

cảm thấy phổi mình sắp nổ tung.

Chu Tư Tư trao cho hai người một ánh mắt, mẹ con nhà họ Chu đồng thời

buông tay, hai người bị đánh nằm trên đất như chó chết, hoàn toàn bất

động.

Chu Tư Tư cũng buông Trịnh Thư Nhi đã bị đánh đến mức mặt mũi biến dạng,

nàng xoa xoa lòng bàn tay đang tê dại vì đánh người, đi đến trước mặt lão Lý

chính thôn Trịnh gia, hơi khom gối hành lễ.

“Xin chào, Lý chính gia gia, xin người hãy phân xử công đạo cho chúng ta,

chúng ta chỉ là quá phẫn nộ nên mới động thủ. Chắc hẳn trong nhà người cũng

có tôn nhi, nếu bị người ta hãm hại đến chết, người chắc chắn cũng sẽ không

nương tay”

gian-day-ap/chuong-53-su-hung-han-cua-nuong-tu-quan-nha-ho-chuhtml]

Sau đó, Chu Tư Tư mạch lạc kể rõ toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, bao gồm

chuyện Tần Hoa Hoa cắt đứt quan hệ mẫu tử với ba chị em nàng, tái giá, và

lừa gạt đệ đệ.

Đương nhiên, nàng cũng kể hết những chuyện trước đây Tần Hoa Hoa dẫn

người nhà họ Tần đến gây sự để đòi bạc.

Mặt lão Lý chính thôn Trịnh gia đen như than, đây là chuyện gì vậy! Mẹ ruột

mà lại hãm hại con mình như thế, quả là mở mang tầm mắt.

Dân làng Trịnh gia xung quanh cũng bắt đầu xì xào chỉ trỏ Tần Hoa Hoa đang

nằm trên đất, ngày thường họ quả thật không nhìn ra nàng ta lại là người như

vậy.

“Lý chính, xin người hãy làm chủ cho lão thân này! Tôn nhi tốt đẹp của ta cứ

thế mà sống không thấy người, chết không thấy xác, người bảo lão thân này

phải sống sao đây!”

“Làm sao ta có mặt mũi xuống gặp đứa nhi tử thứ đã chết yểu của ta đây!

Huhu! Trời ơi! Đây rốt cuộc là tạo nghiệt gì đây!”

Gà Mái Leo Núi

Chu Bà Tử lúc này lại hóa thân thành một lão thái thái yếu ớt không thể tự

chăm sóc bản thân. Ai thấy cảnh này mà không nói một tiếng đáng thương, dĩ

nhiên trừ những dân làng Trịnh gia đã thấy bà đánh người.

“Lý chính, nếu hôm nay không cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng, dù là

ta có kiện lên tận kinh thành, ta cũng nhất định bắt cả nhà này phải đền mạng

cho tôn nhi đáng thương của ta!”

Lời nói của Chu Kim Hoa dọa lão Lý chính run bắn, hỏng rồi! Xem ra hôm nay

nếu không xử lý tốt, đến cả ông cũng bị vạ lây.

Vì sao lão Lý chính đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn là Lý chính của thôn Trịnh

gia? Nghe tên là biết cả thôn này đều mang họ Trịnh, lão Lý chính này được coi

là trưởng bối có vai vế lớn nhất trong thôn, cho nên lời nói của lão Lý chính

trong thôn này là tuyệt đối có trọng lượng.

Lão Lý chính nhắm mắt thở dài một hơi rồi nói: “Vậy nhà các ngươi muốn một

lời giải thích như thế nào? Lão hủ có thể làm được nhất định sẽ làm theo!”

Ba người nhà họ Chu nhìn nhau, điều cần chính là câu nói này.

Mẹ con nhà họ Chu đồng thời nhìn về phía Chu Tư Tư, ý tứ không cần nói cũng

rõ, đi đi! Pikachu! (Ý chỉ: Xông lên đi!)

Chu Tư Tư cố nén ý cười nơi khóe miệng, ánh mắt đầy châm chọc nhìn cả nhà

họ Trịnh, nói: “Hiện giờ đệ đệ ta không biết sống chết ra sao, ta tuyệt đối sẽ

không đồng tình với quan điểm của họ, rằng đệ đệ ta đã bị thiêu chết trong

trận hỏa hoạn này”

“Con người ta cần phải nuôi hy vọng, chỉ cần một ngày chưa thấy thi thể đệ

đệ ta, ta sẽ không bỏ cuộc tìm kiếm”

“Đối với những hành vi ác độc mà cả nhà này đã làm, đã Lý chính gia gia lên

tiếng, ta sẽ không vì thế mà làm người không biết nể mặt. Thế nên, tội chết

của bọn họ có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Bọn họ phải bồi thường phí

tổn tinh thần và phí tổn công việc cho chúng ta một trăm lượng bạc. Chỉ cần

thế, chuyện này xem như bỏ qua”

“Bằng không, chúng ta sẽ ngày ngày đánh đến tận cửa. Dẫu sao một mạng

đổi một mạng, đệ đệ ta đã mất mạng, nó (Trịnh Hoài Lý) cũng là nam nhi, dùng

nó đền mạng cho đệ đệ ta là vừa vặn!”

Chu Tư Tư nói xong, nàng đưa tay chỉ vào Trịnh Hoài Lý đang ngồi trên đất ôm

chặt vùng hạ thân.

Trịnh Hoài Lý co rúm người lại, ánh mắt của nữ nhân này như muốn ăn thịt

người, lẽ nào nếu nhà hắn không bồi thường bạc thì hắn thật sự sẽ bị nữ nhân

điên cuồng này đánh chết.

Đều tại tiện nhân Tần thị này, nếu không phải nàng ta, thì cha hắn, muội muội

hắn, và cả hắn cũng sẽ không bị đánh.

Trịnh Quang cũng nhìn về phía Tần Hoa Hoa. Nếu ánh mắt có thể giếc người,

Tần Hoa Hoa chắc chắn đã bị ngũ mã phanh thây, tất cả đều do tiện nhân này

bày ra chủ ý tồi.

Giờ thì hay rồi, phải bồi thường một trăm lượng, nếu không đưa, e rằng đứa nhi

tử độc nhất của hắn sẽ phải chôn cùng với cái tiểu súc sinh kia.

Phụ nữ nhà họ Chu ai nấy đều là người tàn nhẫn, nói động thủ là động thủ, hơn

nữa căn bản không hề khách khí, mỗi nhát đánh dường như muốn giếc

chết hắn. Trịnh Quang thật sự đã sợ hãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.