Chu Tư Tư vác heo rừng nghênh ngang xuống núi vào thôn. Giờ đây, thôn dân ở
thôn Thanh Sơn đã quen dần rồi. Nha đầu nhà lão nhị họ Chu này có sức khỏe
phi thường, trước đây lại từng theo lão thợ săn mù học hỏi, thỉnh thoảng săn
được chút thịt rừng mang về là chuyện quá đỗi bình thường.
Đương nhiên, cũng có những kẻ lắm lời chướng mắt, chẳng hạn như Ngụy bà
tử. Bà ta vừa bị Chu nãi nãi khoe đồ trang sức chọc tức gần chết, thấy Chu
Tư Tư vác heo rừng về mà không tiến lên chọc ngoáy vài câu thì trong lòng
không thoải mái, thế là bà ta vặn vẹo cái mông già đi tới.
“Ta nói nha đầu Tư Tư này, sao ngươi lại thích ăn độc thực thế? Cái Đại Thanh
Sơn này đâu phải của một mình ngươi, ngươi ngày nào cũng lên núi săn thú
rừng, chẳng lẽ không nên chia cho mọi người một chút sao?”
“Một con heo rừng lớn như thế, dù sao nhà ngươi cũng ăn không hết, ngươi
nên chia sẻ với thôn dân, như vậy mới có lợi cho sự đoàn kết, phải không?”
Lời Ngụy bà tử vừa thốt ra, những thôn dân đang làm việc hai bên đường có
chút lương tri đều cảm thấy ngượng ngùng thay. Trước đây Chu Tư Tư từng
bán thịt heo rừng giá rẻ cho thôn dân, mọi người đều được hưởng lợi. Huống
hồ, một cô nương nhỏ bé liều mạng vào sâu trong núi săn được, dựa vào đâu
phải chia cho ngươi vô điều kiện?
Chẳng lẽ dựa vào cái mặt ngươi to sao? Mặt dày sao? Không biết xấu hổ sao?
Trên đời này có người tốt thì cũng có kẻ xấu, mấy bà thím thường ngày thích
chiếm tiện nghi cũng bắt đầu rục rịch.
“Đúng đó! Tư Tư, nhìn con heo rừng này cũng lớn lắm, ngươi chia cho mấy thím
một ít, các thím sẽ ghi nhớ cái tình này của ngươi!”
“Ngươi nhìn xem, chúng ta đều là bà con xóm giềng, sau này nếu nhà ngươi có
chuyện gì, chúng ta cũng dễ dàng giúp đỡ, phải không?”
Ngụy bà tử nghe vậy, thấy có người đứng về phía mình, lại càng cảm thấy
những gì mình nói là đúng.
Chu Tư Tư thật sự tức đến bật cười. Một mình nàng bỏ sức, mà người khác lại
muốn đến hái quả miễn phí ư? Xem ta là đại oan gia sao?
“Gọi ngươi một tiếng Ngụy nãi nãi là ta đang tôn trọng ngươi. Nếu ngươi tuổi
đã cao mà còn không cần thể diện, vậy ta cũng không cần phải tôn trọng
ngươi nữa”
“Cái Đại Thanh Sơn này không phải của ta, cũng không phải của ngươi. Ai có
bản lĩnh thì người đó đi săn? Ta có chặn cửa nhà ngươi, hay khóa cửa sổ nhà
ngươi sao?”
“Cả nhà ngươi đều là đồ vô dụng lười biếng, muốn ăn thịt thì tự đi lên núi mà
săn. Vừa sợ chết lại vừa muốn chiếm tiện nghi của người khác, da mặt ngươi
quả thật không phải dày bình thường!”
“Sau này nhà ngươi đóng giày, cứ lấy da mặt của ngươi làm đế giày đi, dày như
vậy nhất định sẽ bền!”
“Còn mấy vị đây nữa, con heo rừng này là ta giữ lại để ngày mốt mời thôn dân
đến nhà ta dự tiệc. Bây giờ, tính từ một người cho đến tất cả mấy vị ở đây, xin
lỗi, ngày mốt sẽ không được tiếp đón!”
Gà Mái Leo Núi
“Mau tránh ra, nếu không cái liêm đao này của ta không có mắt đâu, chém
chết một người là chém chết một người!”
Chu Tư Tư trút giận một tràng vào Ngụy bà tử, rồi rút cái liêm đao giắt bên
hông ra, cầm trong tay và vung về phía những người trước mặt.
Ngụy bà tử loạng choạng ngã phịch xuống đất. Bà ta vừa cảm thấy má mình
chỉ cách liêm đao có một tấc, ánh hàn quang của lưỡi liêm đao đã đâm vào
mắt. Trời ơi! Nha đầu chết tiệt này thật sự dám giếc người!
Mấy bà thím vừa hùa theo cũng sợ đến run rẩy. Nha đầu nhà họ Chu này thật
quá điên cuồng, các nàng chỉ nói vài câu thôi mà đã muốn chém người!
Nhìn nàng vác con heo rừng lớn đi khỏi, vậy mà một con heo rừng lớn như thế,
nếu vừa nãy các nàng không hùa theo Ngụy bà tử, thì mấy người các nàng, kể
cả người nhà, có lẽ đã được ăn một bữa thịt rồi.
Lập tức, từng người trừng mắt nhìn Ngụy bà tử vẫn đang ngồi dưới đất, đều do
cái lão già chết tiệt này xúi giục, hại các nàng mất đi một bữa thịt heo rừng
ngon lành.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Hừ!” Ngụy bà tử vội vàng bò dậy, phủi bụi trên mông
rồi lủi thủi bỏ chạy.
gian-day-ap/chuong-59-nguoi-xem-ta-giong-dai-oan-gia-saohtml]
Chủ yếu là nếu không đi nhanh, bà ta thực sự sợ bị mấy lão nương vừa rồi
đánh cho một trận. Đều tại hai bà cháu nhà họ Chu, chẳng phải thứ tốt lành
gì, tức đến đau cả tim gan phổi.
Chu Tư Tư một đường vác con heo rừng lớn về nhà. Vừa vào cửa, nàng đã thấy
nãi nãi và Ngô nãi nãi hàng xóm đang vui vẻ trò chuyện trong sân.
“Chà! Nha đầu này sức mạnh thật lớn, mau đặt con heo rừng xuống đi”
Ngô bà tử vội vàng tiến đến muốn giúp tháo heo rừng xuống, nhưng bị Chu bà
tử kéo tay lại.
“Cái thân già tay chân yếu ớt của ngươi thì đừng qua đó làm vướng bận tôn nữ
ta nữa, nó khỏe lắm, cứ để nó tự làm!”
Chu bà tử biết rõ thực lực của tôn nữ mình, cho nên căn bản là lười biếng đến
mức không thèm đứng dậy.
“Đúng vậy, Ngô nãi nãi, người cứ nghe lời nãi nãi ta đi, ta khỏe lắm!” Chu Tư Tư
cười hì hì nói, rồi vung một cái, ném con heo rừng trên lưng xuống, nó rơi thẳng
xuống đất.
“Nãi nãi, đây là thịt ta để dành dùng trong tiệc ngày mốt, làm phiền người giúp
xẻ thịt nó ra, giờ ta cần đi ra trấn một chuyến”
“Được rồi, việc này giao cho ta. À, đúng rồi, tiệc ngày mốt, ta định nhờ Ngô nãi
nãi ngươi qua giúp nấu nướng”
“Vừa hay hai nàng dâu nhà Ngô nãi nãi cũng có thể đến phụ giúp, con thấy thế
nào?”
Chu bà tử trước tiên gật đầu, sau đó nói ý định của mình cho Chu Tư Tư nghe.
Về cơ bản, Chu bà tử bây giờ hễ có chuyện gì cũng quen miệng hỏi ý kiến tôn
nữ trước. Chu Tư Tư cũng vậy, hễ việc gì nãi nãi nàng có thể làm được, nàng
đều để nãi nãi làm.
Người già sợ nhất là bản thân không có đóng góp gì cho gia đình. Không thể
cứ bắt bà ấy nghỉ ngơi mãi, con cho rằng như vậy là tốt cho bà, là để bà hưởng
phúc, nhưng người già lại không nghĩ thế, họ sẽ cho rằng con đang ngầm chê
bai họ không còn khả năng làm việc.
“Nãi nãi, người đừng lo lắng chuyện tiệc tùng. Ta đã mời đầu bếp của Tùng
Hạc Tửu Lầu ở trấn đến làm cỗ cho ta rồi. Người và Ngô nãi nãi chỉ cần giúp ta
tiếp đãi khách khứa là được”
“Rượu chè gì đó người cũng đừng lo, ta đều đã tính toán cả. Con heo rừng này
sau khi người xẻ thịt xong, cắt một miếng đưa cho Ngô nãi nãi mang về ăn
nhé. Ta đi ra trấn đây”
“Ngô nãi nãi người giúp nãi nãi ta một tay nhé! Ta đi trước đây!”
“Được, con cứ yên tâm ra trấn đi, trên đường cẩn thận!” Ngô nãi nãi cười đáp
lời.
Chu bà tử tiễn Chu Tư Tư lên xe lừa, sau đó mới quay lại sân bắt đầu xẻ thịt
heo rừng. Trong bụng bà vẫn còn rất nhiều thắc mắc, đợi tối tôn nữ về sẽ hỏi.
Khi bà đun nước xong, định cạo lông heo rừng thì mới nhìn thấy một vết
thương lớn trên cổ heo. Mắt bà mở to. Vết thương này do mãnh thú gây ra, là
vết thương chí mạng!
Cái miệng của tôn nữ bà làm sao có thể cắn ra vết thương lớn như vậy?
Chuyện gì đã xảy ra? Tôn nữ bà đã giành thức ăn với mãnh thú sao?
Trước đây toàn là vết thương do dao đâm, cái này thì không. Là nữ nhi của
thợ săn, tuy Chu bà tử đã lớn tuổi nhưng bà dám cam đoan mình không nhìn
nhầm, đây là vết cắn của mãnh thú, xương cổ heo rừng đã bị nghiền nát. Con
yêu thú này chắc chắn có thể trạng không nhỏ, nếu không sẽ không có lực
cắn lớn đến thế.
Đại hổ: ??? Nói ai thể trạng lớn cơ? Thân thể người ta là vóc dáng tiêu chuẩn
của vua mãnh thú được không? Con người không có mắt nhìn!