Trong tòa Tháp Vứt Bỏ trẻ con tối tăm ẩm thấp, tiếng cười the thé của vô số
trẻ con vang vọng, chói tai và lạnh lẽo như đến từ địa ngục.
Không biết qua bao lâu, tiếng cười dần tan biến, thay vào đó là tiếng khóc
khàn đục đầy tuyệt vọng của những linh hồn trẻ nhỏ.
Giữa đống xương trắng và nước thối hôi tanh, một thân nữ thi nằm đó. Cái xác
vốn đã lạnh cứng bỗng khẽ run lên, nơi ngực lại bắt đầu phập phồng yếu ớt.
Khóe môi nàng co giật, nở ra một nụ cười quỷ dị. Bên tai vẫn là tiếng khóc ai
oán của lũ oán nhi, khiến tim gan người ta thắt lại.
Khi chúng nhận ra người nữ tử kia đã sống lại, tiếng khóc lập tức biến thành
tiếng cười dữ tợn:
“Ma… ma…”
Tống Ly mơ hồ thì thào, rồi đột nhiên mở choàng mắt, trên mặt vẫn còn vương
nụ cười kỳ dị.
Trước mắt nàng là một khoảng tối đen, chỉ có ánh sáng mờ mờ do những linh
hồn trẻ con phát ra, giúp nàng miễn cưỡng nhìn rõ nơi mình đang ở.
Mùi tử thi thối rữa nồng nặc xộc vào mũi khiến đầu óc nàng choáng váng.
Hàng ngàn oán linh khi thấy nàng chết rồi sống lại liền tràn tới, khí lạnh của
tử vong vây kín khắp người nàng.
“Đừng cười nữa… đừng cười nữa, ta… ta sẽ làm mẹ của các con!”
Tống Ly loạng choạng đứng dậy, nhìn đống xương nhỏ chất cao như núi dưới
chân, cơ mặt cứng đờ, giọng run rẩy: “Đừng cười nữa, ta cũng không còn mẹ, ta
có thể làm mẹ của các con”
Lũ oán linh ngẩn người. Trong tháp này, người bị ném vào chẳng biết bao
nhiêu. Trẻ sơ sinh thì chết ngay, còn người lớn thì bị chúng xé xác nuốt hồn.
Nhưng nữ tử này sau khi chết đi rồi sống lại, lại khác hẳn. Trên mặt vẫn là
nụ cười đáng sợ, nhưng trong mắt lại chứa đầy nỗi đau đớn và thương xót xé
lòng.
Lời nàng nói ra, nhẹ như gió mà khiến cả tòa tháp im lặng. Bởi vì chưa từng có
ai nói với chúng những lời như thế.
Tống Ly không thể tin nổi, một khắc trước nàng còn rơi từ tầng cao xuống,
khắc sau đã xuyên vào trong quyển tiểu thuyết tu tiên mà mình từng đọc.
Đây là thế giới tu tiên.
Nơi nàng đang ở chính là Tháp Vứt Bỏ trẻ con — nơi nữ phụ ác độc Tống
Thanh Thanh bị giếc trong truyện.
Nữ chính của truyện là Từ Diệu Diên, con nuôi của Tống gia ở quận Thanh Hà.
Từ ngày nàng ta bước chân vào Tống phủ, liền bị Tống Thanh Thanh ngày ngày
chèn ép, bắt nạt.
Sau năm năm chịu đựng, Từ Diệu Diên cuối cùng chờ được Tống Minh Tu – ca
ca của Thanh Thanh từ thư viện trở về.
Vừa gặp, hắn liền say đắm nàng ta. Người từng hết lòng cưng chiều em gái,
bỗng quay sang lạnh lùng tàn nhẫn, chính tay ném em gái ruột vào Tháp Vứt
Bỏ trẻ con, để mặc oán linh xé xác.
Hắn nói:
con/chuong-1-ngay-dau-xuyen-sach-ta-bong-thanh-me-nguoi-tahtml]
“Thanh Thanh, đừng trách ta. Năm đó cha mẹ ta chỉ vì nghe nói ngươi là con
trai nên mới sinh ngươi ra. Không ngờ lại là nữ, nhưng Tống gia ta rộng lớn,
nuôi thêm một đứa con gái cũng chẳng sao.
Song, ngươi không nên, thật sự không nên hành hạ Diệu Diên đến thế. Hôm
nay, ta thay cha mẹ dạy dỗ ngươi, đưa ngươi đến nơi ngươi vốn nên đến từ lâu”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Rồi quay sang dịu dàng nói với Từ Diệu Diên: “Diệu Diên, có ta ở đây, sẽ không
ai còn dám ức hiếp nàng nữa”
Tống Ly nhớ rõ chi tiết này trong truyện, vì khi đọc nàng đã thấy rùng mình.
Không ngờ bây giờ mình lại chính là kẻ bị ném vào đây.
Trước khi chết ở thế giới cũ, nàng vừa mất mẹ. Trong lễ tang, vì mắc chứng
cười không kiểm soát, nàng bật cười giữa tiếng khóc của mọi người.
Cha nàng ôm đầu gào khóc:
“Ly à, mẹ con chết rồi! Con đừng cười nữa! Con không còn mẹ nữa rồi, nghe
không?”
“Cha van con, đừng cười nữa… con có còn trái tim không? Sao con lại như thế
này!”
Nhưng nàng không thể ngừng lại. Nước mắt hòa vào tiếng cười, rồi nàng chạy
lên sân thượng, vẫn cười và nhảy xuống.
Giờ đây giữa nơi tăm tối này, nàng ôm chặt linh hồn nhỏ trước mặt, giọng
nghẹn ngào: “Con ngoan, đừng sợ… mẹ ở đây rồi”
Tống Ly tin rằng mình sẽ là một người mẹ tốt giống như mẹ nàng.
Nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má, hòa với nụ cười run rẩy. Giờ đây, nàng
sống lại, trong một thân thể khỏe mạnh.
Tháp Vứt Bỏ trẻ con cao ba trượng, từng tầng đều có dấu vết bị bịt kín cửa sổ
chứng tỏ nơi này đã bị gia cố không biết bao lần.
Bên trong khắp nơi là thi thể, xác cháy đen, nước thối và xương trắng.
Giữa hàng ngàn thi thể trẻ nhỏ, không hề thấy một bé trai. Tống Ly xé tấm
áo của mình, bọc lấy bé gái rồi cõng lên lưng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên khe
sáng nhỏ trên cao – cửa sổ duy nhất trong tháp.
Theo truyện, nữ phụ Tống Thanh Thanh khi bị ném vào đây đã là một kẻ tu
hành sơ cấp, vậy mà vẫn chết.
Còn những đứa trẻ này, chúng chẳng có chút sức phản kháng, chỉ biết ngẩng
đầu nhìn ánh sáng yếu ớt kia… chờ đến lúc chết.
Oán linh tụ lại, oán khí quá nặng nên không thể siêu sinh.
Tống Ly hít sâu, khởi động gân cốt, tìm vị trí thích hợp rồi bắt đầu trèo lên,
cõng theo cô bé vừa hóa thành từ vô số linh hồn.
Khi nhỏ, mẹ nàng thường dẫn đi leo núi, tập thể lực. Giờ đây, từng bước trèo
lên, nàng cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ thân thể nhỏ bé sau lưng.
Cô bé tựa đầu trên vai nàng, nhìn ánh sáng trên cao càng lúc càng gần, đôi
mắt tròn xoe run rẩy.
Nhưng hơi ấm và sức mạnh từ người phụ nữ này khiến bé dần bình tĩnh lại…
vừa sợ, vừa thấy an toàn chưa từng có.