“Cầm thú”
“Cặn bã!”
“Hèn hạ”
“Vô sỉ!”
“Hạ lưu”
“Đê tiện!”
Không khí yên lặng một lát, Tiêu Vân Hàn do dự rồi mở miệng: “Nhưng… thật
sự có thể khẳng định người này chính là cha của đứa bé sao?”
Phía trước, hai người đã đến nơi Tống Ly nói là chỗ mộc linh khí dồi dào. Nơi
này hẻo lánh vắng vẻ, cỏ cây um tùm, sinh cơ tràn đầy.
“Chuyện nhà họ Lục, ta không xen vào, những việc khác cũng lực bất tòng
tâm,” Tống Ly nói với Lục Ngọc, “nhưng ta đã đáp ứng sẽ giúp Lục đạo hữu
xem bệnh, thì nhất định sẽ làm. Bất kể những lời đạo hữu nói trước đó là thật
hay giả, cũng bất kể đạo hữu có coi trọng ta, một kẻ mới nhập đạo trong đan
đạo hay không”
Lục Ngọc khẽ sững người, không ngờ tâm tính của Tống Ly lại khác hẳn người
thường, khiến hắn sinh ra vài phần hổ thẹn.
“Đương nhiên, quân tử đã hứa thì phải giữ lời” Lục Ngọc vội nói, rồi giơ tay
lên.
Tống Ly thu liễm tinh thần, dẫn động mộc linh khí trong cơ thể, tụ nơi đầu
ngón tay, cũng giơ tay đặt lên cổ tay Lục Ngọc, bắt đầu chẩn mạch.
Những người phía sau không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng động tác thì nhìn
thấy rõ ràng không sót chút nào!
“Họ nắm tay rồi kìa, nắm tay rồi! Ngươi thấy chưa!” Lục Diễn kích động vỗ
mạnh lên vai Tiêu Vân Hàn, “Hai người họ còn nắm tay luôn! Nếu thế này mà
không phải là cha đứa bé thì ta xin trồng chuối gội đầu!”
Tiêu Vân Hàn hít sâu một ngụm khí lạnh. Chứng cứ như núi.
“Đi, đánh hắn!” Lục Diễn nghĩa khí xông lên.
Tiêu Vân Hàn giơ tay chặn lại: “Khoan đã”
Mộc linh khí của Tống Ly du hành một vòng trong cơ thể Lục Ngọc, quả thực
vô cùng gian nan.
Trên người Lục Ngọc dường như có độc, độc đã ăn sâu vào tủy cốt, nhưng
trong cơ thể hắn lại tồn tại đủ loại linh dược kéo mạng, khiến mạch tượng
hỗn loạn vô cùng, làm Tống Ly khó mà phân biệt.
Kiểm tra xong một lượt, nàng không nhịn được mà cau chặt mày. Biểu hiện này
của nàng không khiến Lục Ngọc bất ngờ. Hắn sớm biết bệnh tình của mình
không ai cứu được, cũng đã bình thản tiếp nhận từ lâu.
“Bệnh của ta, trong lòng ta rất rõ, quả thực làm khó cho các luyện đan sư
trong thiên hạ rồi” Lục Ngọc chậm rãi nói.
Tống Ly tuy bất lực, nhưng vẫn lên tiếng: “Bệnh tật dẫu đáng sợ, song mong
Lục đạo hữu chớ vội từ bỏ hy vọng. Biết đâu, sẽ có một ngày kỳ tích xuất hiện”
Lục Ngọc gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Tống Ly cũng nghĩ như vậy, vừa định mở lời cáo từ thì nơi khóe mắt chợt liếc
thấy một nhánh linh thảo sâu trong rừng.
Nàng vội nói: “Xin Lục đạo hữu đợi ta chốc lát, ta đi hái một gốc linh dược rồi
quay lại”
Lục Ngọc vốn định đi cùng, nhưng Tống Ly đã chạy đi rất xa.
Cùng lúc đó, Tiêu Vân Hàn vừa bày xong linh thảo đã kịp quay lại.
Lục Diễn chậm rãi rút ra một cái bao bố, trong mắt lóe lên hung quang: “Lên!”
Lục Ngọc đứng tại chỗ đợi một lát, thấy Tống Ly còn chưa quay lại, đang nghĩ
có nên sang xem thì chợt cảm nhận được phía sau có hai đạo khí tức áp sát.
Nhưng đã muộn.
Chưa kịp quay người nhìn rõ là ai, một cái bao bố từ trên trời giáng xuống, trùm
thẳng lên đầu Lục Ngọc!
Trước mắt Lục Ngọc tối sầm, trời đất quay cuồng, ngay sau đó, từ phía sau
truyền đến một cước hiểm ác, đá thẳng vào mông hắn!
“Á!” Lục Ngọc lập tức bị đá lật nhào xuống đất.
“Ta đánh chết ngươi, cái thứ đàn ông bạc tình bạc nghĩa, đại tra nam!”
Theo tiếng gào này vang lên, nắm đấm như mưa trút xuống người hắn, kèm
theo đó là vô số lời chửi rủa thô tục khó nghe!
“Ngươi đúng là cầm thú, đến cả cô bé mười một tuổi cũng không buông tha,
ngươi không phải là người!”
“Một cô nương tốt như vậy bị ngươi hủy hoại, lương tâm ngươi không đau sao!”
“Hôm nay ta thay trời hành đạo, đánh chết ngươi, cái thứ lòng lang dạ sói
này!”
con/chuong-20-ta-chinh-la-cha-nguoihtml]
“Lòng lang dạ sói!”
“Ta cho ngươi ức hiếp người khác! Cho ngươi vứt vợ bỏ con!”
“Hỗn đản!”
“Dừng, dừng tay!”
Lục Ngọc bị đánh đến thở không ra hơi, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng
trắng bệch, liên tục kêu la.
“Vứt vợ bỏ con cái gì? Các ngươi nhận nhầm người rồi!”
Hắn là kẻ sắp chết đến nơi, cả đời này còn chưa từng nghĩ tới chuyện thành
thân, bốn chữ vứt vợ bỏ con hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới hắn!
“Nhận nhầm người? Ta thấy là ngươi cái thứ hèn nhát này không dám thừa
nhận thì có! Heo nuôi trong nhà còn có cốt khí hơn ngươi! Chó giữ nhà còn biết
chăm người hơn ngươi!”
“Tu tiên giới từ bao giờ lại sinh ra loại bại hoại như ngươi, cùng ngươi hít thở
chung một bầu không khí dưới cùng bầu trời này, đúng là sỉ nhục ta! Sỉ nhục!”
“Dừng tay! Mau dừng tay! Các ngươi rốt cuộc là ai!”
Lục Ngọc liều mạng giãy giụa, muốn xé cái bao trên đầu ra.
“Ta! Là! Cha! Ngươi!”
Lục Ngọc tức đến mặt đỏ bừng, từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng gặp kẻ nào ngang
ngược dã man đến mức này!
“Lục Diễn, Tiêu Vân Hàn, hai người mau dừng tay cho ta!”
Tống Ly hái thuốc xong quay về liền chứng kiến cảnh này, cả người sững sờ,
vội vàng lao tới.
“Tống Ly, chuyện này ngươi đừng xen vào! Bọn ta lấy thân phận của một người
đàn ông bình thường, dạy dỗ cái thứ đàn ông cặn bã này, cái đồ vứt vợ bỏ
con!” Lục Diễn đang đánh hăng say, nắm đấm phủ lên một tầng kim quang,
thậm chí còn định vận dụng kim linh lực.
“Cặn bã cái gì,” Tống Ly kêu lên, “hắn là ca ca của ngươi đó!”
“Ca ta?” Lục Diễn không tin, dưới sự ngăn cản của Tống Ly vẫn đá thêm một
cước về phía người nằm dưới đất, “Ca ta sao có thể ở đây được!”
“Hắn đến Phong Tranh quận để đón ngươi về nhà!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Lục Diễn đột nhiên biến đổi, nghĩ kỹ lại thì quả thật
rất có khả năng. Yết hầu hắn cuộn lên, nuốt khan một ngụm nước bọt, khó tin
nhìn Tống Ly: “Thật… thật là ca ta sao?”
“Ta đùa với ngươi à!” Tống Ly vội vàng đỡ người toàn thân đầy thương tích trên
mặt đất dậy, tháo cái bao trùm trên đầu hắn ra.
Lục Ngọc tức đến mặt đỏ gay, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lục Diễn, rồi vì một hơi
không lên nổi mà trực tiếp ngất xỉu.
“Ca! Thật là ca ta rồi!”
Lục Diễn bịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, đầu gối cọ trên đất bò tới: “Ca! Ca
không sao chứ, ca ơi…”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Tiêu Vân Hàn lặng lẽ thu tay đang chuẩn bị rút kiếm về.
……
Ngũ Vị Các.
Đã là đêm khuya, nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng, không khí căng thẳng vô
cùng. Tống Ly chạy qua chạy lại giữa tiền sảnh và hậu trù, bận rộn đến mức
chân không chạm đất, rất nhiều thuốc trị thương đều là vừa học vừa làm.
Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn song song quỳ trước cửa phòng, bên trong, dì Lưu
phải vất vả lắm mới ổn định được tình trạng của Lục Ngọc.
Tống Ly bưng bát thuốc vừa sắc xong vội vàng chạy tới, còn chưa kịp vào
phòng thì Lục Diễn đã chết sống kéo lấy vạt váy nàng, dùng ánh mắt cầu xin
nhìn nàng.
Cầu ngươi đó, lát nữa dì Lưu nổi giận, ngươi che chở cho bọn ta một chút…
Lục Diễn dùng ánh mắt nói.
Tống Ly trừng hắn một cái. Hai người các ngươi cũng biết ngượng à!
Nàng hất tay Lục Diễn đang nắm váy mình ra, vội vàng vào phòng đưa thuốc.
Sau khi Tống Ly vào trong, dì Lưu lập tức phất ra một đạo linh khí, “ầm” một
tiếng đóng sầm cửa phòng lại.
Hai người quỳ bên ngoài lập tức mồ hôi lạnh túa ra.
Một bát thuốc nóng xuống bụng, Lục Ngọc lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Tống Ly đưa thêm đồ bên cạnh bát thuốc về phía
trước.
“Ăn mứt không?”
Rõ ràng kẻ gây họa không phải mình, nhưng Tống Ly vẫn cảm thấy… xấu hổ lây.