Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 26: 【Ngươi nói ai là quái thai luyện đan?】



Theo lão ngỗ tác kiểm tra xong hơn hai mươi thi thể, ngoài dấu vuốt quái dị

trên thi thể thứ tư, bọn họ không tìm được thêm manh mối mới. Trời còn

chưa tối hẳn, Tống Ly quyết định đến thăm hỏi gia đình những người mất tích.

“Các ngươi nói xem, rốt cuộc người mất tích bị đưa tới đâu, sao vừa có thể

chết đói, chết khát, lại còn gặp yêu thú nữa? Chẳng lẽ bọn họ bị bắt tới nơi

nào đó… như đại mạc à?”

Trên đường đi, Lục Diễn không nhịn được nói.

“Gần đây không có sa mạc,” Bàn Nha đáp, “hơn nữa từ lúc mất tích đến khi thi

thể xuất hiện trên hào thành, thời gian ngắn nhất chỉ có một đêm. Tối mất

tích, sáng hôm sau xác đã theo dòng nước hào thành trôi tới rồi”

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

“Vậy nếu người đó không bị đưa tới đại mạc thì sao? Cũng có người chết vì

ngoại thương, nội thương các kiểu mà. Biết đâu hung thủ là hai nhóm khác

nhau?” Lục Diễn lại nói.

Bàn Nha lắc đầu: “Người này chết vì đói”

Lục Diễn chấn kinh: “Chỉ mất tích có một đêm mà đã chết đói rồi sao?”

Bàn Nha thở dài: “Bởi vậy mới nói, vụ án này không tra thì thôi, càng tra càng

thấy rợn người. Tiểu Tống, ngươi có manh mối gì không?”

Tống Ly vẫn cầm trong tay hồ sơ vụ án, nghe hai người bàn luận, trong lòng

cũng dần sinh nghi.

“Ta thấy giả thuyết đại mạc của Lục Diễn có khả năng, nhưng thời gian lại

không khớp. Yêu tộc giếc người cũng có thể, nhưng thời gian vẫn không

khớp. Yêu thú thời thượng cổ giếc người của thời đại hiện nay…”

Ánh mắt Tiêu Vân Hàn chợt sáng lên: “Thời gian có vấn đề?”

Tống Ly gật đầu: “Rất có khả năng”

Sau đó nàng lại lấy từ túi trữ vật ra một tấm bản đồ huyện Khánh Vĩnh và khu

vực xung quanh. Đây là thứ nàng đã đặc biệt xin Lưu huyện lệnh trước đó, để

xem hào thành thông tới đâu.

“Những quan sai và tán tu từng tới điều tra trước đây đều lấy hào thành làm

manh mối, lần theo dòng nước mà tìm. Bọn họ hẳn là đã phát hiện ra thứ gì đó,

rồi tự mình trúng chiêu, vì vậy vị trí xảy ra chuyện hẳn ở ngay quanh huyện

Khánh Vĩnh”

Bàn Nha suy nghĩ một lát, rồi từ trong tay áo ném ra một lá cờ vàng. Lá cờ

hình tam giác bay lên không trung, gặp gió liền phồng lớn, phần phật tung bay.

Chỉ trong chớp mắt, lá cờ tự thu lại, bay trở về tay Bàn Nha.

“Nếu quanh đây có thuật pháp liên quan đến thời gian hay không gian, Huyền

Minh Kỳ sẽ cho phản ứng. Hiện tại không có chỉ dẫn gì, xem ra không tồn tại

loại thuật pháp đó”

Trong lúc nói chuyện, mấy người đã tới trước nhà của người mất tích đầu tiên.

Nửa ngày sau, bọn họ lần lượt thăm hỏi vài hộ gia đình, thông tin nhận được

hầu như đều giống nhau. Nhưng tại gia đình cuối cùng được hỏi trong ngày

hôm đó, họ lại nghe được một chi tiết khác.

“ Huynh trưởng ta cũng mất tích vào ban đêm. Tối hôm đó, mẹ bảo ta sang lấy

quần áo bẩn của huynh ấy để giặt. Ta gõ cửa rất lâu không ai đáp, vào trong

thì người đã không còn”

Muội muội của người mất tích kể lại với Tống Ly và những người khác.

“Điều kỳ lạ là, hắn bình thường rất ở bẩn, nhưng tối hôm đó, trong phòng lại rất

thơm”

“Ngươi còn nhớ là mùi hương gì không?” Tống Ly hỏi.

Cô bé suy nghĩ một lúc: “Hình như là mùi phấn son”

Ngoài ra không hỏi thêm được gì nữa, mấy người đành quay về.

Trời đã tối, các cửa hàng bán phấn son đều đóng cửa. Cả nhóm trở lại huyện

nha, Lưu huyện lệnh đã sắp xếp chỗ ở cho họ từ trước. Nhưng đêm nay, không

ai có ý định đi ngủ.

Họ không vào phòng, mà ngồi cả trong sân, quây quanh một chiếc bàn đá. Do

người mất tích đều là nam tử trẻ tuổi, Bàn Nha buộc phải để Lục Diễn và Tiêu

Vân Hàn trong tầm mắt mình.

Tống Ly cũng nghĩ như vậy.

Nàng cầm một cuộn thẻ tre đọc, vì có linh cảm vụ án này có liên quan mật

thiết đến thời cổ đại, nên đặc biệt lôi ra những sách cổ xưa này để xem. Lục

Diễn ngồi đối diện Tống Ly, hai tay chống cằm, vẻ mặt chán ngán.

“Vậy sao chúng ta không trực tiếp men theo hào thành tìm manh mối?”

con/chuong-26-nguoi-noi-ai-la-quai-thai-luyen-danhtml]

Tống Ly thậm chí còn không ngẩng mắt lên:

“Những người men theo hào thành tìm manh mối trước đó, kết cục ra sao?”

“Không tìm được gì, ừm… còn có người mất tích”

“Vậy nên ta mới muốn tìm manh mối trong thành trước. Đợi chuẩn bị đầy đủ,

bất kể tiếp theo có xảy ra biến cố gì, chúng ta cũng có cách ứng phó. Ngày

mai tra các tiệm phấn son, rồi tiếp tục thăm hỏi những gia đình còn lại, có lẽ

sẽ tìm thêm được manh mối”

“Ta muốn đi tra hào thành” Lục Diễn vẫn chống cằm nói.

“Đi tra thì cứ tra, ta có cản ngươi đâu” Tống Ly đáp.

Nghe vậy, ánh mắt Lục Diễn lập tức liếc sang Tiêu Vân Hàn.

“Ta nghe nàng ấy,” Tiêu Vân Hàn giơ tay chỉ Tống Ly, “nàng ấy có não”

Nói cách khác: ngươi thì không.

Lục Diễn bĩu môi. Tống Ly tuy không ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng cũng đoán

được vẻ mặt hiện tại của hắn ra sao.

“Ban ngày an toàn hơn. Ngươi có thể đi hỏi người phụ nữ giặt đồ phát hiện thi

thể đầu tiên. Ngoài ra, nha dịch huyện mỗi sáng đều ra hào thành vớt xác,

ngày mai ngươi có thể theo họ đi cùng” Tống Ly nói.

“Ý hay!” Mắt Lục Diễn lập tức sáng lên, “Vậy quyết định thế đi, Tiêu Vân Hàn đi

với ta!”

“Có thể từ chối không?”

“Chậc, còn coi ta là huynh đệ không vậy!”

Bàn Nha vẫn đang nghiên cứu hồ sơ, nghe hai người cãi cọ, liền nói: “Nếu các

ngươi rảnh rỗi quá thì một người đi luyện kiếm, một người đi luyện quyền, đừng

ầm ĩ ở đây. Lát nữa thật sự gọi yêu quái tới thì phiền”

“Vậy càng tốt, ta tại chỗ hàng phục nó luôn!”

Lục Diễn miệng thì nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy sang một bên luyện

quyền, Tiêu Vân Hàn cũng đi luyện kiếm. Tống Ly thấy lời Bàn Nha nói rất có lý,

liền lấy ra lò đan mới mua, vừa đọc sách vừa luyện đan.

Ba người còn lại thấy cảnh này, tất cả đều sững sờ. Bọn họ luôn thắc mắc,

cùng là một ngày mười hai canh giờ, vì sao Tống Ly luôn làm được nhiều việc

hơn người khác!

Buổi sáng hoàn thành nhiệm vụ tu luyện Tinh Vũ đạo nhân giao, buổi chiều

dựa theo tình trạng bản thân mà tăng cường luyện tập. Có lúc Tinh Vũ đạo

nhân còn mời các tán tu khác tới giảng dạy thêm. Đến chiều tối còn phải đi

làm ở Ngũ Vị Các.

Lịch trình kín mít như vậy, mỗi ngày Tống Ly vẫn có thể luyện được nhiều đan

dược đến thế, đọc được nhiều sách đến thế…

Giờ thì bọn họ hiểu vì sao rồi.

“Đây đã không còn là thiên tài luyện đan nữa,” Lục Diễn đưa tay che miệng, lén

lút nói với Tiêu Vân Hàn, “đây là quái thai luyện đan!”

“Ta nghe thấy đấy, ngươi có muốn đi xa thêm chút rồi hãy nói không?”

Giọng Tống Ly nhẹ bẫng vang lên, ba người trong viện lập tức nổi da gà. Vừa

đọc sách vừa luyện đan, vậy mà còn nghe được bọn họ thì thầm nói gì!

Một đêm trôi qua bình an, trong huyện nha cũng không có thêm nam tử trẻ

tuổi nào mất tích. Sáng sớm hôm sau, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn theo đội vớt

xác của nha môn ra hào thành.

Tống Ly thu dọn các loại đan dược luyện suốt một đêm. Phần lớn là đan trị

thương, còn những đan dược thiên về chiến đấu thì phẩm giai tương đối cao,

với tu vi hiện tại, nàng vẫn chưa đủ sức luyện chế.

Tuy nhiên, chỉ là tu vi chưa đủ, không có nghĩa là Tống Ly không biết luyện.

Những đan phương nàng học đã lên tới ngũ giai đan dược, hơn nữa hiện tại

nàng càng thích tự sáng tạo đan phương hơn.

Note: Trong thời gian chờ truyện ra, mời mọi người ghé qua nhà Bống đọc bộ

tu tiên hài đã full: Người khác tu tiên ta tu mệnh, nữ chính cũng không cứng

mệnh bằng ta của cùng tác giả Đao Dược Bút nhé!!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.