Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 6: Lời này, ngươi đã nói với bao nhiêu người rồi?



Tống Thanh Thanh tu hành ba năm, vậy mà chỉ học được mỗi loại Bế Cốc Đan

thấp kém, đan phẩm luyện ra cũng chỉ là trung phẩm bình thường.

Tống Ly lần đầu tiếp xúc đan đạo, trong lòng không dám khinh thường. Nàng

dùng trọn một đêm nghiền ngẫm hết hai quyển đan thư, chuẩn bị chu đáo rồi

mới bắt tay vào luyện chế.

Trước tiên nàng dùng lửa phàm làm ấm dần lò đan. Trong lúc đợi lò nóng,

nàng nghiền nát một phần dược liệu để tiện cho việc rút lấy dược lực.

Khi nhiệt độ đã vừa đủ, nàng lần lượt thả từng vị linh thảo vào lò, thêm vào

nước tinh sạch.

Khoảnh khắc dược liệu rơi xuống, linh khí toàn thân nàng cũng theo đó tràn

vào trong lò, dẫn động tất cả vận chuyển, giống như một lần tu hành khác

nhưng tinh vi hơn trăm lần.

Tống Ly phải tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, vận dụng linh khí để tách, luyện,

hòa thuốc; tuyệt không được thất thần dù chỉ trong một hơi thở.

Đồng thời, nàng phải chăm chú giữ lửa ổn định; quá nóng hay quá lạnh đều

khiến dược tính sai lệch.

Trải qua một canh giờ căng thẳng, sắc mặt Tống Ly đã tái đi mấy phần.

Mà Bế Cốc Đan lại là loại dễ luyện nhất trong các loại đan dược. Dù thế, nàng

vẫn giữ tinh thần tập trung cao độ, ngay cả bước mở lò vốn là lúc dễ lơ là nhất

nàng cũng không dám thả lỏng.

Một lò Bế Cốc Đan luyện xong, nàng mới phát hiện ánh sáng ban mai đã xuyên

qua song cửa.

Khi nắp lò mở ra, một luồng dược hương trong mát lan tỏa. Bên trong chiếc

lò cũ kỹ, mười hai viên đan tròn trịa, kích cỡ đồng đều, xếp ngay ngắn như hạt

châu.

Không có một viên nào là phế đan. Một phần dược liệu đã được nàng rút hết

dược tính một cách hoàn mỹ, cặn bã gần như không còn.

Tống Ly vội vàng kiểm tra đan phẩm. Màu sắc thuần khiết, chất đan chắc nịch,

hình tròn đều, dược hương thanh ngát, tất cả đều khớp hoàn toàn với tiêu

chuẩn thượng phẩm Bế Cốc Đan.

Lần đầu luyện đan, thế mà lại luyện ra thượng phẩm. Niềm vui dâng lên trong

lòng, trạng thái căng thẳng toàn thân vừa buông xuống, mệt mỏi liền như thủy

triều ập đến.

Nàng quay sang nhìn, thấy Trường Sinh đang gục bên cạnh bàn, đôi mắt đen

long lanh nhìn nàng đầy hiếu kỳ.

Quá trình luyện đan kéo dài cả đêm, vậy mà đứa nhỏ lại ngoan ngoãn không

phát ra một tiếng động. Giờ khắp phòng tràn ngập dược hương, nó khịt mũi

mấy cái, sau đó hít hai hơi thật sâu, vẻ mặt thích thú vô cùng.

Tống Ly dùng bình sứ cất kỹ số Bích Cốc Đan. Ngoài thị trường, một bình Bích

Cốc Đan thường có mười một viên. Lần này nàng luyện chế hoàn mỹ nên dư ra

một viên, vừa hay đủ giải quyết vấn đề cơm ăn của mình.

Làm xong mọi việc, Tống Ly ngáp một cái, nhẹ nhàng xoa đầu Trường Sinh:

“Trường Sinh ngoan, nương ngủ một lát. Tỉnh dậy rồi sẽ dẫn con đi thả diều”

Nàng thật sự quá mệt, đầu vừa chạm gối đã ngủ mất. Tống Trường Sinh nhìn

Tống Ly đang ngủ say, lại nhìn sang bãi chiến trường sau khi luyện đan.

Bé nhảy xuống khỏi ghế, chạy qua dọn dẹp những chiếc bình đổ nghiêng, phế

liệu không dùng, cùng cái lò luyện đan bị vấy bẩn.

Khi tỉnh dậy thì trời đã trưa. Thấy căn phòng được dọn gọn gàng, Tống Ly vội

nhìn về phía Trường Sinh đang nằm bò trên bàn đọc cuốn Đan Dược Sơ Biên.

Trường Sinh vẫn chưa biết chữ, bé xem sách chỉ vì thích những hình vẽ bên

trong.

“Trường Sinh,” Tống Ly hơi kinh ngạc đứng dậy, “mấy thứ này đều là con làm

à?”

Nghe tiếng gọi, Trường Sinh quay đầu lại. Bé vẫn chưa biết nói, chỉ gật gật cái

đầu nhỏ.

“Trường Sinh ngoan quá” Tống Ly thấy ấm lòng, liền nói: “Đi thôi, nương dẫn

con đi thả diều”

Tiểu viện Tinh Vũ Đạo Nhân cho hai mẹ con ở rất rộng, đủ cho trẻ con vui chơi

thoải mái. Dỗ Trường Sinh thả diều một lúc, Tống Ly lại tiếp tục luyện đan.

Hai lò Bích Cốc Đan luyện buổi chiều cũng hoàn mỹ như trước, mỗi lò đều là

mười hai viên thượng phẩm.

Gần đến hoàng hôn, nhân lúc phiên chợ ngoài kia chưa tan, Tống Ly định đem

ba bình Bích Cốc Đan thượng phẩm đi bán. Nàng chào Tinh Vũ Đạo Nhân rồi

dẫn Trường Sinh ra cửa.

con/chuong-6-loi-nay-nguoi-da-noi-voi-bao-nhieu-nguoi-roihtml]

Vừa bước ra, lại thấy Lục Diễn đang ngồi trước cổng.

“Ngươi còn chưa đi à?” Tống Ly đối với sự kiên trì của hắn có chút nhìn khác

đi.

“Tống Ly!” Lục Diễn kinh hô: “Có phải Tinh Vũ Đạo Nhân bảo cô ra gọi ta vào

không?”

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

Tống Ly lắc đầu: “Ta ra ngoài bán vài bình đan dược”

Hi vọng vừa lóe lên lại bị dập tắt, Lục Diễn ngồi lại xuống, suy nghĩ một chút

rồi đứng dậy đi theo Tống Ly.

“Ê, cô đã dọn vào phủ rồi, chắc chắn có thể gặp Tinh Vũ Đạo Nhân. Lần sau

gặp ông ấy, cô nói giúp ta vài câu được không?”

“Ngươi muốn ta nói gì?”

“Cô cứ nói, Lục Diễn, thiên tư xuất chúng, phong thần tuấn lãng, chăm chỉ nỗ

lực, chịu khó chịu khổ, tấm lòng rộng mở, hào phóng độ lượng…”

“Khoan khoan,” Tống Ly vội cắt lời, sợ hắn tự khen bản thân đến vô tận: “Ta chỉ

nói sự thật thôi, những thứ khác không giúp được”

“Sao lại không? Ta thiên tư thật sự rất tốt mà!”

Lục Diễn nghiêm túc vô cùng, rồi ghé sát tai Tống Ly, hạ giọng: “Nói nhỏ cô

biết, thật ra ta là cơ thể thuần dương .”

Lời vừa dứt, đến cả Tống Ly, người vốn ít biểu lộ cảm xúc cũng không nhịn

được trợn to mắt.

Cơ thể Thuần dương, chí cương chí dương, khắc tinh của yêu tà. Chỉ cần dùng

đúng phương pháp thì tu hành sẽ một ngày ngàn dặm, tương lai tất thành đại

năng. Loại thể chất này cực kỳ hiếm, vô số đại năng tranh nhau thu làm đệ tử.

Nhưng còn một điểm: để giữ được khả năng khắc chế tà khí và tốc độ tu hành

kinh người, thân thể thuần dương phải giữ nguyên vẹn, tức là… không thể

phòng sự.

Mặt khác, với nữ tu, nếu được hoan lạc với người mang thân thể thuần dương ,

chỉ một đêm có thể lợi bằng mười năm khổ tu.

Nếu để nữ tu tâm thuật bất chính biết Lục Diễn sở hữu thân thể thuần dương ,

chẳng phải sẽ tìm đủ mọi cách phá thân nguyên dương của hắn, hút cạn hắn

mà sống sao?

Mà việc Lục Diễn vừa nói với nàng… chẳng khác gì Đường Tăng nói với Dương

Tiễn rằng ăn thịt ta sẽ trường sinh bất tử!

Tống Ly kinh ngạc nhìn Lục Diễn vẫn đang đắc ý.

“Những lời này nguơi còn nói với ai chưa?”

“Không ai khác cả,” Lục Diễn ngây thơ đáp, “ta chỉ muốn cô giúp ta nói đỡ vài

câu để Tinh Vũ Đạo Nhân nhận ta làm đồ đệ. Ông ấy là thể tu, mà ta chính là

người phù hợp nhất để tu luyện truyền thừa của ông ấy”

Tống Ly vẫn chưa hoàn hồn khỏi cú sốc, vội vàng dẫn Trường Sinh tìm một chỗ

bày quầy hàng.

Trùng hợp làm sao, đối diện quầy của Tống Ly chính là quầy của thiếu niên

Tiêu Vân Hàn người hôm qua còn treo bảng cho thuê chính mình. Hôm nay,

quầy của Tiêu Vân Hàn lại có thêm một tấm bảng gỗ.

“Cho thuê bản thân, có thể hộ tống lịch luyện, hai mươi hạ phẩm linh thạch

một ngày”

“Không nhận khách nữ”

“Không nhận Lục Diễn”

Lục Diễn cũng nhìn thấy tấm bảng mới này, đứng trước quầy Tiêu Vân Hàn tặc

lưỡi hai tiếng, lắc đầu, rồi lại đi về phía Tống Ly.

“Nói thật, cậu đã làm gì với hắn vậy?” Tống Ly hỏi.

“Cũng không nhiều, chỉ bảo hắn quạt cho ta cả đêm thôi mà? Trời nóng quá, ta

không chịu nổi. Nhưng ta ngủ ngon lắm…”

Lục Diễn vừa nói, Tống Ly vừa thấy ánh mắt sắc như dao của Tiêu Vân Hàn

ném sang phía hai người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.